Editor: Calcium
Đèn đường ấm áp chiếu lên sườn mặt Diệp Hà Thanh, chiếu đến cả mồ hôi đang chảy trên cổ cậu. Cậu vừa thở dốc, vừa sợ hãi mà thỉnh thoảng quay lại phía sau nhìn, chiếc xe kia vẫn còn ở phía sau, Trương Dương dường như rất quyết tâm, so với mấy tấm quảng cáo chữa bệnh vảy nến dán trên cột đèn còn ngoan cố khó dứt hơn.
Diệp Hà Thanh nuốt một cái cho thông cổ họng, tầm mắt hướng về phía Hoắc Kiệt: "Cảm ơn anh."
Cậu có nhớ mang mang hình như hôm qua Từ Tư Lễ có nhắc đến tên đối phương.
Lần đầu tiên khi Hoắc Kiệt gặp gỡ cậu thì hình như không thích cậu lắm, nhưng lúc ở bệnh viện hắn lại kín đáo đưa cho cậu hai viên kẹo, ngày hôm nay lại đồng ý ra tay giúp đỡ, có thể thấy đây là một người tốt, lúc trước có thể là cậu hiểu sai.
Hoắc Kiệt miễn cưỡng liếc mắt qua, lơ đãng hỏi: "Gây chuyện?"
Diệp Hà Thanh vội vã lắc đầu, cậu cho rằng việc tư thì không cần thiết phải nói cho người ngoài nghe, những việc này đối với người không quen không biết trước mặt đều không quá quan trọng. Đối phương nhìn như lơ đãng không để tâm nhưng khí thế của hắn lại khiến cậu cảm thấy không nói thì hình như không ổn lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nói: "Hắn quấy rầy tôi." Hai từ "quấy rầy" đã bao hàm rất nhiều ý tứ, lôi kéo con người ta vào những suy nghĩ viển vông.
Hoắc Kiệt cười mà như không cười, ý tứ dưới đáy mắt hàm xúc mịt mờ không rõ.
"Hắn làm thế với cậu một thời gian dài rồi?"
Diệp Hà Thanh nhíu mày lo lắng, gật đầu: "Học kỳ này hắn lại lên lớp học."
dk trầm thấp "ừm" một tiếng, ánh mắt rụt khỏi trên người Diệp Hà Thanh, ngón tay gõ nhẹ mấy cái lên vô lăng, khí chất kiệt ngạo nam nhân, giờ khắc này biểu hiện sâu không lường được.
Diệp Hà Thanh suy đoán đối phương khả năng chỉ lớn hơn cậu hai, ba tuổi nhưng lại có một khí chất đặc biệt. Bối cảnh và gia cảnh khác nhau ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành của một người, đa số mọi người đều như vậy. Từ trước đến này đều không đánh giá người khác, Diệp Hà Thanh theo bản năng đưa mắt nhìn Hoắc Kiệt mấy lần.
Một ánh sáng rực rỡ đột ngột vụt qua trong không gian tăm tối, Diệp Hà Thanh nhìn thấy viên kẹp được ném vào lồng ngực cậu, không ngờ người này lại có thói quen lúc nào cũng mang kẹo theo người, là một người vô cùng thích ăn kẹo sao, hay bị nghiện kẹo?
Diệp Hà Thanh xé giấy bọc kẹo năm màu, lộ ra một viên kẹo tròn vo trắng mập. Cậu chậm rì rì nhét vào miệng, viên kẹo hơi lớn, làm cho má phải hơi nhô lên một độ cong nhỏ, ngậm trong khoang miệng tình cờ phát ra âm thanh hút nước.
Đây là kẹo mềm, Diệp Hà Thanh ăn xong, hơi thở tung bay trên chóp mũi, trong miệng còn mang theo một luồng hương vị ngọt ngào. Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, đã ăn kẹo của người ta mà không nói câu nào thì không nên. (* Ý của câu này đại khái là ăn của người ta thì cũng nên ăn nói mềm mỏng với người ta hơn)
Diệp Hà Thanh ngóng ngóng mở miệng: "Kẹo vô cùng ngọt, anh mua ở đâu vậy?" Cậu cảm thấy bản thân mình cần phải mua một túi trả lại cho đối phương.
Hoắc Kiệt thầm nghĩ cho dù Diệp Hà Thanh có muốn mua cũng không mua được, đây là kẹo nhập khẩu nước ngoài.
Nhóc què làm công cực khổ như vậy thì tiết kiệm được bao nhiêu đâu? Hắn nhàn nhạt liếc nhóc què một cái, xe đi về hướng công ty: "Tôi đến công ty có chút chuyện."
Diệp Hà Thanh a một tiếng đã rõ, hai tay co quắp thăm dò trong túi mình: " Cứ tùy tiện thả tôi xuống ngã tư nào cũng được, làm phiền anh rồi, cảm ơn."
Hoắc Kiệt đang có việc đến công ty một chuyến lấy tài liệu quan trọng, đặt xe dừng ở ven đường. Diệp Hà Thanh mới vừa đẩy cửa đi ra ngoài, một giây sau liền trốn lại vào trong xe, ánh mắt hơi thẫn thờ, dường như nhìn thấy một chuyện kinh ngạc, cậu nói với Hoắc Kiệt: "Trời mưa."
Mưa rơi như một đứa trẻ con tính khí thất thường, chiếc xe phía sau đã không còn thấy tăm hơi, chỉ còn lại màn mưa bay trong màn đêm. Diệp Hà Thanh thò đầu ra, mưa bụi như tấm mạng nhện treo ở trên đầu, cậu dùng tay xoa xoa tóc ra, trên mặt hơi khó xử, nhẹ giọng hỏi: "Có thể cho tôi mượn một cây dù không?"
Trong xe Hoắc Kiệt không chuẩn bị dù, vốn là có nhưng lúc trước Lục Tuyết Phiêu chắc đã tiện tay cầm đi rồi.
Con đường này cách trạm xe còn tương đối xa, mưa rơi. Hoắc Kiệt còn chưa xấu tính tới mức để một người khuyết tật ở ven đường gặp mưa vứt đó không thèm quản.
Vì vậy Hoắc Kiệt lại để Diệp Hà Thanh lên xe, tiện đường trước tiên đến công ty, lấy tài liệu xong sẽ đưa cậu về.
Hoắc Kiệt không nói hắn có dù hay không, mà trực giác của Diệp Hà Thanh cho rằng không có. Trong màn mưa đêm khiến con người cảm thấy đặc biệt bình tĩnh, cậu ngồi cạnh ghế lái nhìn chằm chằm ngón tay tinh tế của cậu vẽ trên cửa, cho đến khi nhìn thấy giống một đóa hoa thì xe dừng lại.
Tòa nhà cao tầng khí thế san sát ở trước mặt, đèn đóm sáng trưng, thoạt nhìn vô cùng cao cấp. Ngoài cửa còn có bảo vệ tới kiểm tra, Diệp Hà Thanh và bảo vệ không hiểu ra sao liếc nhìn một cái, Hoắc Kiệt đẩy cửa xe xuống, lúc lên tiếng còn khom người lại, gương mặt anh tuấn dựa vào cửa xe nói: "Ở trên xe chờ tôi, tôi lấy xong tài liệu sẽ xuống."
Trên thực tế không tới lượt Diệp Hà Thanh mở miệng, Hoắc Kiệt nói với cậu chính là nói cho cậu biết hắn đã quyết định như vậy. Cậu còn cho là hành vi của Hoắc Kiệt có chút bá đạo, không nói ân tình, nhưng xét trên mặt đối phương ra tay giúp đỡ cậu, hành vi bá đạo đó có thể tiếp thu.
Hoắc Kiệt vẫn mặc quần áo đỏ như vậy, không biết cậu từng nghe ai nói những người thích mặc trang phục màu đỏ, tính cách thường kiêu ngạo, không thích người khác cãi lời hắn.
"Được." Diệp Hà Thanh đáp lời, nuốt lại câu nói "để tôi trông xe cho anh" vào miệng, một khi nói ra câu đó thì cậu giống như một chú chó trông coi rồi.
Hoắc Kiệt chuyển ánh mắt qua nhìn xoáy tóc trên đầu nhóc què, sau đó ném nốt viên kẹo cuối cùng trong túi vào tay cậu: "Ăn trước chơi."
"....." Cậu thấy rồi, đa số người lớn đều qua loa lấy lệ dỗ trẻ con kiểu này.
Diệp Hà Thanh tâm tình phức tạp lột sạch vỏ kẹo sặc sỡ, ngậm kẹo trong miệng ăn chơi. Mấy ngày nay cứ thỉnh thoảng là cậu lại ăn kẹo, không biết có thể bị sâu răng không nữa.
Nghĩ vu vơ, Diệp Hà Thanh hạ thấp ghế dựa, cả người miễn cưỡng thả lỏng nằm ngang. Bên trong xe vang lên âm nhạc dịu dàng, cửa sổ hơi hạ xuống, tầm