Cuối hè tháng 9, thời tiết Nhạn Thành vẫn còn cách cái mát mẻ cuối thu khá xa, không khí ẩm ướt vẫn còn sự khô nóng.
Tiếng ve sầu vào buổi chiều là cái đặc sắc của Nhạn Thành, tiếng kêu “rít rít” hết đợt này đến đợt khác không gián đoạn. Không ai thưởng thức dàn hợp ca bọn chúng, mọi người chỉ hận không để ném sách giáo khoa ra ngoài cửa sổ, chỉ mong nó yên tĩnh một lúc. Quạt trần trên đầu chậm rãi quay tròn nhưng không giảm được một tí nhiệt nào, thậm chí còn thổi vào một luồng khí nóng.
Trong môi trường ấy, các học sinh lớp 11A7 liền không có hứng thú học tập, bọn học sinh bực bội, túm năm tụm ba ngồi trò chuyện, kéo bè kéo cánh chơi game trên điện thoại. Còn lại số ít nữ sinh thì cầm sách đọc, trang bìa xanh xanh đỏ đỏ vài chữ cái to 《Tổng giám đốc tà mị》《Sự bá đạo điên cuồng》, sách văn học còn có 《99 lá thư tình》.
Tóm lại đều không phải sách giáo khoa đứng đắn, đơn thuần chỉ để giết thời gian.
Cuộc trò chuyện ở cuối lớp là rôm rả nhất, mấy nữ sinh bàn tán tin đồn giới giải trí, lúc kích động lại hét lên hưng phấn, xô xô đẩy đẩy lẫn nhau.
Có người trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, kéo bộ đồng phục trên đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, hai chữ “Nhạn Phi” được tinh xảo thêu lên bên ngực trái bộ đồng phục xinh đẹp.
Không ngờ âm thanh càng lúc càng ồn ào, có xu hướng khuếch tán ra xung quanh.
Không thể nhịn được nữa.
“Bọn mày im đi để cho tao ngủ, có tin tao xé nát miệng chúng mày ra không!”
Toàn bộ lớp học ngay lập tức im lặng, mấy nữ sinh mới vừa rồi còn bàn chuyện thần tượng sôi nổi đều cầm sách giáo khoa che mặt, các bạn học ban đầu xì xào bàn tán thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn chơi điện thoại.
Nữ sinh nổi cơn giận lục thân không nhận, ít chọc vào thì tốt hơn.
Nữ sinh đứng lên trừng mắt nhìn cả lớp, thấy trong nháy mắt có được yên tĩnh, lại thỏa mãn nằm bò ra bàn tiếp tục đi gặp Chu Công (1).
Vu Tuyết Lị một chân còn chưa bước vào cửa lớp đã nghe thấy tiếng chửi cuồng vọng này, lông mày thanh tú giật giật, sau đó bình tĩnh lại.
Đáy giày mềm mại giẫm lên mặt đất, không có tiếng vang lạch cạch, các học sinh đang cúi đầu chơi game lướt Weibo đọc tiểu thuyết, không hề phát hiện ra trên bục giảng xuất hiện thêm một người.
“Chào các bạn học.”
Thình lình một giọng nữ dịu dàng cất lên làm mấy bạn nam sinh phía trước đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt hai giây sau đó ngang nhiên huýt sáo.
“Ô ô, đây là học sinh mới chuyển trường tới sao?” Đấy là một nam sinh ngồi bàn hai nói.
“Ồ, bạn học, ngồi với anh đây này, chỗ bên cạnh anh còn trống.” Đây là nam sinh ngồi dưới cùng nói.
Vu Tuyết Lị nhìn thùng rác bên cạnh cậu học sinh, nheo mắt lại và mỉm cười, “Bạn học này có ý kiến với tôi sao? Cá nhân tôi cho rằng trình độ dạy học của thôi không thấp đến nỗi như rác rưởi.”
Lời này vừa nói ra, phòng học nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Trình độ dạy học? Giáo viên à?
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Vu Tuyết Lị, từ nay sẽ là giáo viên dạy ngữ văn của các bạn. Cô giáo Trương vì phải chuyển nhà nên đã từ chức, tôi tới đây để thay thế. Hy vọng sẽ cùng mọi người hòa thuận trong hai năm còn lại.”
Một mảng lặng im xấu hổ. Không ai đáp lại, cũng không một ai vỗ tay.
Vu Tuyết Lị không thèm để ý, khẽ mỉm cười.
Một nam sinh cao to ngồi chính giữa nhìn xung quanh, thấy xác định mọi người không ai có ý định giải vây cho giáo viên, lúc này mới bất đắc dĩ buông quyển sách ngoại khóa trong tay xuống, hắng giọng nói, “Mọi người vỗ tay hoan nghênh cô giáo mới đến!”
Tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt, Vu Tuyết Lị nhẹ gõ lên bục giảng, nhìn cậu học trò, “Em là lớp trưởng sao?”
“Đúng vậy, thưa cô.”
Người thiếu niên đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói ồm ồm vịt đực vừa cất lên lại rước đến một trận cười nhạo. Mặt cậu đỏ bừng lên, trộm liếc nhìn cô giáo một cái.
Nếu không phải vì giúp cô giải vây, cậu cũng chẳng thèm lên tiếng đâu.
Phương Dư vốn bị quấy rầy giấc ngủ cũng không thể ngủ lại được nữa, áo đồng phục vẫn trùm trên đỉnh đầu, một sợi tóc màu đỏ tía lộ ra từ khe hở, khẽ đu đưa theo gió quạt.
Cực kì giống mái tóc của các nhân vật Anime.
“CMN, ồn muốn chết!” Dưới đồng phục bỗng truyền ra một câu nói nhỏ, trùng hợp lúc cô giáo vừa đi tới.
Vu Tuyết Lị nhìn nhãn vở của cô nàng, thấy cái tên này có chút quen tai —— A, đúng rồi, Cô giáo Trương trước khi từ chức đã cố ý bàn giao cho cô, phải tìm gia đình Phương Dư đến nói chuyện.
Điểm ngữ văn tối đa là 150, Phương Dư thi được —— 50 điểm. Tuy nhiên, dù bị điểm số ngữ văn thấp kéo chân, cô nàng vẫn vào được top 100 trong khối.
Vu Tuyết Lị không thể nhìn cô nàng sa đọa. Cô ưỡn ưỡn ngực, cảm thấy nghề giáo viên nhân dân rất vinh quang lại thần thánh.
“Vị bạn học này, em không được ngủ trong giờ học.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ đột nhiên vang lên bên tai, Phương Dư giật mình, chợt đứng dựng dậy, ghế ngã ngửa ra đất, áo đồng phục từ trên đỉnh đầu rơi xuống, vừa vặn rơi vào đúng bãi nước trà cô nàng vừa đổ trên mặt đất.
Tuy không thèm để ý đến đồng phục, nội tâm cô nàng vẫn thầm mắng câu Tam Tự Kinh. Chú nhỏ ở nhà chắc chắn sẽ lại ép cô giặt quần áo bằng tay.
Ánh mắt Phương Dư rất không tốt, tâm tình cô nàng lúc này cũng không tốt, vô cùng muốn đánh nhau với người giáo viên mới tới này, có thể mắng cho cô ta khóc mà chạy khỏi cửa là tốt nhất, không lên dạy tiết học nữa.
“Cô…” có phải hay không muốn ăn mắng, mấy chữ sau nghẹn lại trong miệng.
Cô giáo mới tới cùng tưởng tượng không giống nhau, vóc dáng cũng cao tầm cô nàng, làn da rất trắng. Đôi mắt to đen láy như biết nói, đáy mắt chứa thiện ý rõ ràng khiến mọi người có thể mất bình tĩnh trong giây lát. Mái tóc đen được búi lên, hợp với chiếc váy trắng không tay dài đến đầu gối, so với cô nàng suốt ngày lầu bầu muốn giả làm nữ sinh thành thuần thì trên thực tế lại càng như cái nữ sinh ngồi