Các giáo viên khác trong phòng nghe vậy thì đều ngẩng lên, muốn nhìn một chút xem phụ huynh giọng nói dễ nghe như vậy sẽ trông như nào.
Những giáo viên đã kết hôn còn đỡ, còn mấy giáo viên nữ độc thân đã hét lên thành tiếng. Thấy ánh mắt không tán đồng của nhưng giáo viên lớn tuổi, lúc này mới nhanh cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ liếc mắt chú ý ở cửa.
Vu Tuyết Lị cảm thấy buồn cười, người đàn ông trước mắt xác thật là tuấn tú lịch sự, nhìn thoáng qua thì tuổi cũng không lớn, so với phụ huynh của học sinh kia trong lớp bụng phệ trên cổ đeo vòng Đại Kim mà nói, đúng là một cỗ thanh lưu hiếm thấy.
Nhạn Phi không phải là trường người bình thường có thể đến học, tuyển nhận học sinh còn cần phải xem bằng cấp giáo dục và thu nhập của phụ huynh, phụ huynh bằng cấp thấp hơn đại học sẽ không nhận, thu nhập gia đình dưới sáu mươi vạn cũng không được nhận. Rốt cuộc thì Nhạn Phi cũng là trường trung học tư nhân, giáo dục cũng phải có lãi, muốn nhận học sinh nào là do hiệu trưởng quyết định.
Lứa học sinh mấy năm trước không thể so với thực tại, là chân chính có thực lực học, ở vấn đề giáo dục con cái, gia đình nào cũng đều muốn tốt, có thể hợp tác tốt hơn với triết lí quản lý của Nhạn Phi. Khi quy tắc này được đưa ra, nó đã làm giảm đi một lượng lớn những học sinh và phụ huynh đầu gấu.
Mặc dù cũng có nhiều doanh nhân địa phương chưa bao giờ học đại học, nhưng họ có bằng tốt nghiệp đại học, hiệu trưởng cũng không cách nào từ chối.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
“Phụ huynh của Phương Dư sao? Chào anh, tôi là Vu Tuyết Lị, là giáo viên ngữ văn mới của lớp 7. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Vu Tuyết Lị nói xong liền lấy áo khoác dài tay treo ở ghế xuống và đi ra ngoài.
Bên trong văn phòng còn có các giáo viên khác, không phải là nơi phù hợp để nói chuyện.
Đề nghị gãi đúng chỗ ngứa, Phương Tú Nhất gật đầu, đảo khách thành chủ, mang theo Vu Tuyết Lị bắt đầu đi dạo trong trường học. Anh từng là học sinh tốt nghiệp xuất sắc của Nhạn Phi, chỉ là đã từ lâu lắm rồi, rất nhiều người không còn nhớ rõ.
Phương Tú Nhất hỏi một chút, “Cô giáo Vu, gọi tôi tới là bởi vì Phương Dư phạm sai lầm gì sao? Tôi gần đây đi công tác, không chăm lo được nhiều cho con bé.”
Vu Tuyết Lị vội vàng xua tay, “Không không, không phải. Thật ra là cô giáo Trương nhờ tôi, nói cuối học kì 1, thành tích ngữ văn của em Phương Dư thật sự quá kém, tuy rằng tổng thành tích không tồi. Học sinh khoa học tự nhiên không giỏi tiếng anh tôi có thể hiểu được, nhưng kém ngữ văn tôi lại có chút không lí giải được tại sao. Cô giáo Trương nói cô bé dường như có chút kháng cự học ngữ văn, không biết là vì sao?”
Phương Tú Nhất trầm tư.
Anh vừa lúc dừng chân ở bên đèn đường cuối cùng của con đường, ánh đèn ban đầu sáng ngời tự nhiên có chút lập lòe, Vu Tuyết Lị quay đầu lại, thân ảnh của anh lúc ẩn lúc hiện.
Vu Tuyết Lị: “Phương tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, “bụp” một tiếng, đèn đường vụt tắt. Không chỉ một chỗ, đèn đường trên toàn bộ con đường đều tắt.
Bóng tối đột ngột bao trùm khiến Vu Tuyết Lị giật mình chớp mắt, che miệng lại thấp giọng hô một tiếng.
Cô có hơi sợ bóng tối.
Phương Tú Nhất đang suy nghĩ thì hoàn hồn, anh quay đầu lại nhìn nhìn, không có lựa chọn đi quay trở lại, mà dắt lấy cánh tay Vu Tuyết Lị, nói: “Đừng sợ. Trước hết chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống. Tôi biết gần đây có một chỗ nghỉ ngơi, không xa.”
Sau đó mang theo người đi về phía con đường càng ngày càng hẹp bên tay phải.
Trái tim đập thình thịch, Vu Tuyết Lị trong bóng tối chỉ có thể theo bước chân người bên cạnh, chậm rãi đi về phía trước.
“Chính là nơi này, ghế tựa có chút bẩn, cô chờ một chút.” Phương Tú Nhất hái vài cái lá cây xuống, phủi đi bụi bặm trên ghế dài.
“Cảm ơn.” Vu Tuyết Lị trong khoảng thời gian ngắn đã quên mục đích ra tận đây cùng vị phụ huynh học sinh này, cô quay đầu nhờ ánh trăng cùng ánh sáng yếu ớt của màn hình di động mà đánh giá cảnh vật xung quanh.
Không kinh khủng, thậm chí còn có chút đẹp.
“Đây là đâu vậy? Tôi thậm chí không biết Nhạn Phi cũng có một nơi đẹp như này.” Cô mới vào trường được vài ngày, và Nhạn Phi lại có diện tích rất lớn, trừ bỏ căng tin cùng ký túc xá, những nơi khác cô chưa từng đi qua. Mà nơi này làm cô nhớ đến sân nhà Kiều gia, nhớ tới những đèn lồng đỏ chót được treo thật cao, nhớ tới Tứ Hợp Viện.
Phương Tú Nhất ngồi xuống cạnh cô, giải thích: “Đây là nơi ở của hiệu trưởng đầu tiên của Nhạn Phi, trước kia ông hay nhờ học sinh hỗ trợ quản lí sân, sau đó chủ động xuống bếp nấu ăn cho họ, đáng tiếc hiệu trưởng mới lại chướng mắt nơi này, tự xây dựng cho mình một tòa nhà tráng lệ.”
Khoảng sân nhỏ này bị bỏ hoang. Nếu không phải là hiệu trưởng cũ còn đang sống tại đây, có lẽ hiệu trưởng mới đã phá hủy nơi này.
“Phương tiên sinh cũng tốt nghiệp ở Nhạn Phi sao?” Nếu không anh cũng không có khả năng biết rõ những chuyện này.
Phương Tú Nhất nhìn cô, Vu Tuyết Lị không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng cô biết người này đang cười.
“Đúng vậy, đã tốt nghiệp 12 năm.”
Vu Tuyết Lị bỗng nhiên khẩn trương lên.
“Anh không phải bố của Phương Dư ư?”
Phương Tú Nhất dường như sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó cất tiếng cười to: “Cô giáo Vu, tôi năm nay chưa đến 30, Phương Dư đã 17. Tôi là chú con bé, Phương Dư không nói cho cô à. Thế nào, trông tôi già như vậy sao?”
Vu Tuyết Lị cực kì xấu hổ, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi. Thật ra anh nhìn không già, rất trẻ.” Sao đó nhanh chóng chuyển đề tài đến Phương Dư, “Đúng rồi, vậy cha mẹ em Phương Dư ở đâu?”
Phương Tú Nhất thu lại tươi cười, dừng một chút, thấp giọng trả lời: “Đây tôi cũng định giải thích cho cô, Phương Dư vì cái gì lại kháng cự môn ngữ văn.”
“Nói cho cùng cũng coi là chuyện xấu trong nhà. Cha con bé, anh tôi là một