–—
Tần Bảo nhìn Vu Sơn Ma Nữ sửng sốt:
- Tại sao nàng lại điểm huyệt ta?
Vu Sơn Ma Nữ thôi cười:
- Ngươi chưa hiểu tại sao ư?
Tần Bảo chớp mắt:
- Ta chưa hiểu?
Vu Sơn Ma Nữ nói rõ từng tiếng:
- Ta điểm huyệt ngươi để bắt ngươi phải đền bù lại hai cái hôn: một cái trên đại tửu lầu Hoàng Hạc, và một cái hôn thần tiên như ngươi đã nói vừa rồi.
Tần Bảo bật cười:
- Nàng định bắt buột ta hôn thêm vài nụ hôn nữa chứ gì?
Vu Sơn Ma Nữ trừng mắt đáp:
- Nói nhảm. hãy nghe ta nói đây.
Nàng bằng một giọng nghiêm chỉnh:
- Lúc ta còn bé thơ, mẫu thân ta có báo: Phàm khi đôi tân nhân động phòng hoa trúc. người chồng mới có quyền hôn người vợ nơi má, dặn dò ta đừng cho bất cứ ai hôn nơi má, bằng nếu kẻ nào hôn ta hãy xem kẻ đó là chồng của mình rồi. Ta thề với mẹ giữ đúng theo lời mẹ dặn.
Nay ngươi hôn nơi má ta đến hai lần, đâu còn ai dám cưới ta nữa. ngươi hãy đền bù xứng đáng về hai cái hôn đó ta mới bằng lòng.
Tần Bảo kêu khổ:
- Chết rồi, ả nói thế là bắt buộc ta phải cưới ả chứ còng gì nữa. Ả nói đúng theo lễ nghi truyền thống xưa nay ta đâu có cách nào biện bạch. Cũng chỉ vì Tào sư huynh ra đi, ta buồn một thân cô độc trên bước giang hồ, thấy ả ngộ nghĩ ta đùa ả một tí cho vơi cơn phiền muộn, nào ngờ đâu hậu quả tai hại đến thế này. Nếu ta cưới ả biết nói thế nào với Anh muội, lại còn trái lời di mạng của phụ thân mang tiếng bất hiếu.
Tần Bảo toát lạnh cả mồ hôi chỉ nhìn Vu Sơn Ma Nữ chưa biết phải ứng đáp thế nào cho đúng.
Vu Sơn Ma Nữ nói tiếp:
- Ngươi là con nhà danh vọng, con trai lão đại kì nhân Thần Châu Kỳ Hiệp danh tiếng lừng lẫy lâu nay, ắt phải