–—
Vu Sơn Ma Nữ nói:
- Ta không nghe bọn giang hồ nói tới chuyện này. Theo ta nghĩ có lẽ ba con yêu phụ phẫn hận bọn đàn ông bội bạc, gian ác nên giết thịt ăn cho hả giận, luôn rèn luyện bi pháp trường sinh sống lâu, trẻ đẹp mãi.
Nàng nghiến răng:
- Ngươi có biết không. Có nhiều lúc ta giận ngươi, ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi cho rồi, nhưng tiếc vì ta không thích thịt người nên chưa ăn ngươi được đó chứ.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Nữ nhân ghê thật!
Vu Sơn Ma Nữ hậm hực:
- Ngươi hãy coi chừng, sẽ có một lúc nào đó ta mổ bụng ngươi moi lấy trái tim ngươi coi đen hay đỏ, rồi ta ăn sống luôn.
Tần Bảo rùng mình:
- Cô nương nói thật?
Vu Sơn Ma Nữ quả quyết:
- Ta không nói đùa với ngươi đâu. Ta sẽ ăn trái tim ngươi. Ta chôn cất ngươi rồi ta tự sát chết luôn theo ngươi, xem còn ả liễu đầu nào đi theo ngươi nữa không.
Tần Bảo kêu thầm:
- Nguy rồi! Nàng đã ghen với Anh muội. Nàng nói bóng gió cho ta phải cưới nàng chứ chẳng có gì nữa. Bây giờ ta phải làm sao cho ổn đây.
Tới đây, dường như đã thoả cơn giận, Vu Sơn Ma Nữ không nói tiếp thêm nữa.
Hai người nhìn vào trong hang đá.
Nhìn trong hang đá thấy huyền bí, Tần Bảo ngạc nhiên:
- Cô nương, ở trong hang đã có thắp đèn, sao từ nãy tới giờ không thấy ba ả yêu phụ?
Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu:
- Ta không biết. Có lẽ bọn chúng đi đâu rồi, còn ánh sáng kia không phải đèn đâu, đó là những hạt minh châu bọn chúng gắn trên trần động đá chiếu xuống.
Trong lòng Tần Bảo phát sinh ra nghi hoặc:
- Cô nướng, hay là ba ả yêu phụ giam cầm Chử huynh ở trong cái hang đá này.
- Không phải đâu. Ba con yêu phụ giam nhốt đại sư huynh ở một nơi nào khác, bọn chúng ở trong cái hang đá này. Chính mắt ta đã trông thấy chúng ở trong đó.
Tần Bảo nóng nảy:
- Cô nương, chúng ra hãy tới gần hang đá nghe ngóng xem trong đó có động tĩnh gì không?
Vu Sơn Ma Nữ bác bỏ:
- Không được. Chúng ta tới gần hang đá, lỡ ba con yêu đang ẩn nấp đâu đó phía ngoài, bọn chúng ám kích bất ngờ làm sao tránh kịp. Hãy đứng đây chờ thêm một lúc nữa rồi sẽ liệu toan.
Hai người im lặng.
Bỗng Vu Sơn Ma Nữ trỏ tay về phía đốm sáng xanh rờn xuất hiện cách vài mươi trượng.
- Ta thấy rồi, chỗ đó. . .
Tần Bảo nhìn theo đốm sáng xanh rờn tắt chớp, ngạc nhiên hỏi Vu Sơn Ma Nữ:
- Cô nương, đốm sáng xanh rờn kia là cái gì? Cô nương vừa phát giác ra chuyện gì?
Hai ánh mắt vẫn nhìn ánh sáng xanh rờn. Vu Sơn Ma Nữ đáp:
- Ánh sáng xanh rờn kia là ám hiệu của đại sư huynh ta. Sư huynh cho biết nơi này là chỗ giam nhốt sư huynh, nhưng chưa rõ đích thực ở nơi nào.
Tần Bảo ngạc nhiên:
- Sao cô nương lại biết ánh sáng xanh rờn kia là ám hiệu của Chử huynh cho biết ba ả yêu phụ giam nhốt Chử huynh trong vùng này.
Vu Sơn Ma Nữ giải bày:
- Trong thời gian mấy năm học với sư phụ chúng ta. Ngoài võ công, thân pháp, sư phụ còn dạy cách sử dụng mất hiệu bằng mọi thứ nếu chẳng may bị kẻ thù bắt hãy làm ám hiệu để chúng ra biết được tới giải nguy cho nhau. Chử Đồng đại sư huynh đã học qua loại ám hiệu này, nên khi ta nhìn đốm sáng kia hiểu ngay đó là ám hiệu của ai rồi. Ngươi đã hiểu rõ rồi chứ.
Tần Bảo bật thốt:
- À ra là như vậy thảo nào vừa nhìn đốm sáng xanh rờn kia cô nương đã biết ngay ám hiệu của Chử huynh. Thuật pháp này quả là kì diệu, tôn sư của cô nương quả là một bậc đại tiền bối rất cao minh.
Vu Sơn Ma Nữ bĩu môi:
- Không kì diệu sao được. Nếu sư phụ ta không cao minh, làm sao Chử huynh học được cái ám hiệu báo nguy cho ta biết mà chính ngươi cũng