“Nô tài tham kiến hoàng thượng.” Người áo đen kia không phải ai xa lạ, chính là tổng quản thái giám của Phượng Loan điện Hà Thủ Nghĩa.
“Thế nào rồi?” Vừa nhìn thấy Hà Thủ Nghĩa, Mộ Dung Kiền Dụ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Thái hậu hình như có chút kỳ quái , buổi sáng đuổi ta đi, buổi chiều khi ngài đi ra, cả tâm phúc bên người nàng cũng bị đuổi. Toàn bộ Phượng Loan điện đều bàng hoàng, giờ không ai dám đến tẩm cung của thái hậu kể cả nam sủng của nàng”. Hà Thủ Nghĩa kín đáo bẩm báo với Mộ Dung Kiền Dụ về tình hình của Phượng Loan điện, gương mặt cùi gằm xuống đất.
“Tại sao có thể như vậy? Yêu hậu này đang có mưu tính gì đây?” siết chặt tay, chân mày của hắn vì chăm chú mà chau lại một chỗ, gương mặt trắng nõn tràn đầy nghi hoặc. (Louis : trắng nõn cơ à ? sao nghe giống tả nữ nhân vợi *cười lăn lộn*)
Hà Thủ Nghĩa nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Kiền Dụ thì càng cúi đầu trầm ngâm, trong chốc lát mới mở miệng nói: “Nếu kế làm cho thái hậu đi Vân quốc thưởng hoa đã không thành, vậy hiện tại… những hành động thiếu suy nghĩ càng không nên.”
“Trẫm hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới nàng ở Tĩnh quốc làm mưa làm gió, dâm loạn hậu cung, đã thấy vô cùng căm ghét nàng”. Hai mắt hắn lộ ra hận ý, nếu như Đường Đường lúc này mà đang đứng ở trước mặt hắn, sợ là sẽ bị hắn lột da lóc xương.
“Hoàng thượng, xin người hãy ghi nhớ kỹ hãy nhẫn nhịn một thời gian, mọi tình huống tại Phượng Loan điện nô tài sẽ tận tâm bẩm báo. Hiện tại thái hậu đang dị thường như vậy, để tránh làm cho người ta sinh nghi, nô tài sau này khó có thể đích thân qua đây truyền lại tin tức… Có thể, làm cho thái hậu đi Vân quốc ngắm hoa, có lẽ chỉ còn một cách.” Hà Thủ