“Được rồi, trẫm hiểu rõ là ngươi trung thành…. chỉ là, sau này kế sách như vậy đừng bao giờ nhắc lại trước mặt trẫm, trẫm sẽ không đẩy huynh đệ của mình rơi vào ma trảo”. Khoát khoát tay, hắn có chút mệt mỏi ra ý bảo Hà Thủ Nghĩa hãy ra ngoài.
“Kỳ thực, nô tài cho rằng chẳng qua là để lục vương gia hồi kinh một chuyến, sau đó hoàng thượng thiết yến mời thái hậu cùng lục vương gia…hơn nữa còn có các vương gia cùng công chúa khác tham gia, sau đó bàn việc đi Vân quốc. Nếu có thể thêm người trung gian ở bên cạnh lục vương gia, đến lúc đó thái hậu dĩ nhiên là… Hơn nữa, lục vương gia cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.” (Meo: con trai chứ có phải con gái đâu mà cần thủ thân như ngọc vậy trời?).
Mặc dù biết Mộ Dung Kiền Dụ đã nổi giận, thế nhưng Hà Thủ Nghĩa vẫn kiên trì đem kế sách nói cho xong.
Không có biện pháp, ai bảo đây là kế duy nhất làm cho thái hậu động tâm ?
Nghe Hà Thủ Nghĩa đem toàn bộ kế hoạch nói xong, Mộ Dung Kiền Dụ tựa hồ không hề tức giận, trái lại tiếp tục lâm vào trầm tư.
“Chuyện này, ta còn phải hỏi ý kiến của lục đệ một chút. Nếu như hắn không muốn thì chuyện này đừng nhắc lại nữa.” Tựa hồ cũng hiểu