Cổ đại ban đêm thật im ắng, từ gian ngoài, Đường Đường trở về tẩm cung.
Cả gian phòng to lớn như vậy mà chỉ có một mình nàng.
Âm thầm thở dài, nàng nằm lại trên giường đi tìm chu công đàm đạo.
Tia nắng ban mai lặng lẽ từ phía đông hiện lên, nhiễm đỏ một mảnh phía chân trời, không ngừng hướng bốn phía mà khuếch tán.
Buổi sớm sương mù lạnh lẽo mông lung, lại nhàn nhạt như chỉ bạc cứ như muốn phủ kín vạn vật trong thế gian, một ngày mới đã bắt đầu.
Đường Đường hay có thói quen dậy rất sớm. Nàng mở mắt, phát hiện mình vẫn như trước, ở trong một không gian xa lạ. Nàng duỗi mình, sau đó rời giường, xuống đất, đẩy cửa ra, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Khi nàng mở cửa, chỉ trong nháy mắt, các cung nữ thái giám thấy nàng lập tức đồng loạt quỳ gối : “Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Mặc dù đối với lễ nghi phong kiến không hiểu lắm, nhưng thật may đều là những cảnh nàng từng thấy qua trên tivi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ngăn cản, nàng thuận miệng nói: “Đứng lên.”
Chúng thái giám cung nữ nghe vậy, lập tức đứng dậy, trong số đó có người nhìn qua hơi lớn tuổi chỉ điểm cho một cung nữ tiến lên đi đến trước mặt nàng: “Hương Thảo hầu hạ thái hậu nương nương rửa mặt chải đầu đi.”
Đường Đường giương mắt nhìn một chút vị cung nữ trước mắt đang rất bình tĩnh.
Nàng ta rất vâng lời, hơn nữa thanh âm cũng mềm nhũn rất êm tai, bất quá trên người của nàng ta tỏa