“Thái hậu nương nương bớt giận, nô tỳ tội đáng chết vạn lần”. Bị thanh âm của Đường Đường kéo về thực tại, Tử Ngọc lập tức quỳ gối trước mặt nàng, lên tiếng thỉnh tội.
“Quên đi, đứng lên đi, lần sau cẩn thận một chút. Nhanh giúp ta cột tóc lên đi… động tác chậm chạp quá đi”. Khoát khoát tay, Đường Đường thật sự là chịu không nổi động tác chậm rì rì của Tử Ngọc, chải từng lượt từng lượt một tốc độ chậm phát bực.
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh”. Thấy Đường Đường mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng không có dấu hiệu nổi giận, Tử Ngọc âm thầm thở hắt ra, nhanh nhẹn đứng lên, ngón tay linh hoạt, liên tục quấn tóc lên cao trông rất đẹp mắt và sang trọng, cuối cùng Tử Ngọc cài một cây trâm lên búi tóc nàng, chỉ sau 20’, đã tạo hình Đường Đường thành một người phụ nữ cao quý, trang nhã.
Đường Đường nhìn bóng dáng mình trong chiếc gương đồng, thiếu chút nữa cắn nhầm lưỡi mình bật máu.
Hóa ra, đây là hình ảnh thật sự của thái hậu.
Nàng yên lặng ngắm nhìn mình, trông nàng vẫn chỉ là một cô gái tuổi còn quá trẻ, thế mà lại khiến rất nhiều người sợ hãi, hóa ra, là do cách trang điểm và phục trang, càng nhìn càng khiến nàng cảm thấy rung động.
Với vẻ ngoài này hoàn toàn có thể uy trấn mọi người, bề ngoài uy nghiêm, phong thái hoa lệ, quả thực cao quý vô cùng.
Ngay lúc Đường Đườngcòn đang sợ hãi vì vẻ bề ngoài của mình thay đổi quá nhiều, thì đã có mấy cung nữ bê chậu nước vào phòng.
Tử Ngọc bê một bình nước dùng để súc miệng đến trước mặt Đường Đường, nhưng Đường đường hoàn toàn không biết đó là bình súc miệng lại tưởng là nước uống nên uống ực một hơi