Hóa ra bữa sáng nàng sẽ ăn cùng với nhi tử hoàng đế của mình, Đường Đường sau khi biết điều đó trong lòng có chút không vui. Thế nhưng do không có biện pháp tránh né mà nàng thì đã đói bụng lắm rồi.
Kỳ thực nàng không hề sợ hoàng đế hạ độc thủ vào đồ ăn, bởi lẽ trong hoàng cung thị vệ của nàng rất đông, hơn nữa hoàng đế bề ngoài luôn tỏ ra kính trọng nàng, nên có lẽ hắn sẽ không dám làm gì nàng ở trong hoàng cung này đâu.
Chỉ là, ngồi ăn chung một bàn với hắn, cảm giác quả thật khỏ diễn tả.
Nếu như ba nàng bảo nàng phải ngồi ăn chung một bàn với tên đầu trọc đã giết mẹ nàng, sợ rằng nàng không kiềm chế nổi sẽ rút súng giết chết hắn tại chỗ mất.
Đáng tiếc, hiện tại trong tay nàng không có súng, nếu như chỉ đơn thuần đánh nhau bằng tay chân, nàng chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Nhăn nhó một chút, nàng có chút không tình nguyện đi theo cung nữ kia đến Ngự Thiện Hiên.
Đương nhiên, biểu tình trên nét mặt nàng không thoát được con mắt của Tử Ngọc. Tử Ngọc đối với thái hậu bây giờ, thật sự là có rất nhiều điểm không hiểu nên không tránh khỏi hoang mang.
Ngự Thiện Hiên nằm ở phía đông của Phượng Loan điện, Từ Phượng Loan điện đến Ngự Thiện Hiên đi bộ mất khoảng 15 phút đồng hồ.
Nếu như bình thường mà chạy nhanh, chắc nàng chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ, đáng tiếc không thể làm được vì hiện tại nàng là thái hậu, đi một bước ra ngoài cũng có cả đoàn quân tháp tùng động đảo tới mười người, thật phô trương kinh người. Cho nên dù muốn đi nhanh nhưng đông người thế này cũng không thể đi nhanh được.
Vất vả mãi cũng tới được Ngự Thiện Hiên, giương mắt quan sát chung quanh thấy vắng tanh, hoàng đế nhi tử của nàng đang ngồi ngay ngắn tại vị trí chính giữa, vẻ mặt tỏ ra hết sức hiền hòa