Cây súng nóng phỏng tay, Đường Đường chạy nép mình vào chỗ tập trung một đống những chiếc thùng lớn, cuộn người lại, vừa tránh né luồng đạn của kẻ địch vừa phản kích.
Kẻ địch không hề cho đứa nhỏ cơ hội để thở, làn đạn dày đặc liên tục bắn về phía Đường Đường, đối phương kéo tới mỗi lúc một đông với tốc độ di chuyển cực nhanh.
Trên người Đường Đường mặc chiếc áo giáp chống đạn do Chung Đức Long đặc chế, nên không hề sợ hãi, liều lĩnh cầm cây súng tự động tinh xảo lao ra ngoài.
Thân thể của Đường Đường tuy nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh liên tục né tránh luồng đạn của đối phương, thỉnh thoảng cũng có những viên đạn trúng người nhưng không cách nào vượt qua được chiếc áo giáp chống đạn đặc biệt. Khẩu súng tự động phun ra tia lửa lập lòe cướp đi từng mạng người một.
“Giết nó”. Bị giết quá nhiều người nên đối phương mắt đỏ vằn, một người đàn ông cao lớn mặc đồ tây màu đen lén lút ghìm súng nhắm thẳng vào Đường Đường.
Thân thể cuộn người sau những cái thùng lớn để tránh đạn, mắt sáng như ngọn đuốc rừng rực cháy, khóe miệng nhếch lên hình thành nụ cười nhạt nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa bắn mình, lập tức hướng về phía hắn nổ súng, hắn không tưởng nổi luồn đạn lại tới nhanh thế nên cũng nhanh lẹ xuống địa ngục.
Những người đàn ông mặc tây phục màu đen phát hiện cây súng trên tay Đường Đường đã hết đạn, khuôn mặt dữ tợn hiện lên nụ cười gian tà, nhằm họng súng bắn thẳng vô đầu Đường Đường,họ mừng rỡ chuẩn bị chứng kiến con nhóc toi đời.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Đường Đường vẫn không hề giảm, đôi tay nhỏ rút khẩu súng lục đeo nơi thắt lưng chuẩn