“Bức tranh đẹp quá, các ngươi vẽ tiếp đi, không cần chú ý tới ta. Tử Ngọc mau ngồi xuống đây nghỉ ngơi”. Chủ động ngồi xuống một chiếc ghế dài trong chòi nghỉ mát, rồi nàng nhìn về hướng Tử Ngọc, vỗ vỗ tay xuống vị trí bên cạnh mình, ra ý bảo Tử Ngọc mau ngồi xuống.
“Nô tỳ không dám.” Tử Ngọc tự nhiên thấy mình được sủng ái mà trở nên kinh sợ cúi thấp đầu xuống, giọng nói rất nhỏ.
“Yên tâm, ta có giết ngươi đâu, không cần hoảng sợ như vậy”. Đường Đường thấy bộ dạng nàng ta như ve sầu sợ mùa đông, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Kỳ thực bản thân nàng hiểu rất rõ, ở cái thế giới này, tất cả mọi người đều phải sợ nàng, tôn kính nàng, đối với nàng mà nói như vậy cũng chả có gì là không tốt hết. Dù sao trốn thâm cung hiểm ác đáng sợ, tuy nàng chỉ mới tám tuổi, thế nhưng đã từng đọc qua các tác phẩm như Tam Quốc Diễn Nghĩa, hay Hồng Lâu Mộng, nên đối với các âm mưu và sự tính toán nàng dù không tinh thông cũng hiểu được ít nhiều.
Sở dĩ hiện tại nàng để Tử Ngọc thân cận với mình không bởi vì Tử Ngọc có gì đó đặc biệt. Mà vì ở bên cạnh Tử Ngọc nàng thấy rất thoải mái. Tử Ngọc gây cho nàng cảm giác giống y như một người chị gái của nàng.
Lời Đường Đường vừa nói ra càng khiến cho Tử Ngọc sợ hãi hơn nữa, đầu cúi thấp, giọng nói run run: “Nô tỳ sợ”.
Vương Hài cùng Lý Dạng cũng phản ứng giống y Tử Ngọc, thân thể cứng đờ