“Nô tài tuân chỉ.” Sau khi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Lý Hải do dự một chút mới dám mở miệng hỏi: “Muôn tâu hoàng thượng, vừa nãy thái hậu nương nương sai nô tài mang đao tới ngự thiện phòng tự thân xử tử chủ trù ( bếp trưởng), người xem, việc này nên làm thế nào bây giờ”.
“Lời thái hậu đã nói ra thì đó là lẽ đương nhiên, chả nhẽ ngươi muốn kháng chỉ?”. Mộ Dung Kiền Dụ nhìn bộ dạng tay chân xoắn xuýt của Lý Hải, cố ý hỏi ngượi lại.
“Nô tài không dám.” Kháng chỉ không phải tội nhỏ, đánh mất sinh mạng của mình đã đành còn bị tru di cửu tộc nữa. Lý Hải sợ đến run rẩy, đầu gục xuống.
“Được rồi, trẫm cũng no rồi. Bữa ăn hôm nay thật khó nuốt”. Đặt chiếc đũa trên tay xuống bàn, Mộ Dung Kiền Dụ đứng dậy. Các phi tần ngồi bên cạnh hắn thấy thế cũng lập tức buông đũa, chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau hắn, ra khỏi Ngự Thiện Hiên.
Còn Tử Ngọc lúc này đang hướng dẫn Đường Đường đi tới ngự hoa viên trong truyền thuyết.
Đường Đường mải mê nhìn ngắm vườn hoa vô vàn màu sắc, gương mặt lộ ra nét tinh khiết thật đáng yêu.
Nàng chạy qua chạy lại giữa các bụi hoa, thân thể dính đầy bụi phấn hoa.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp thế này, hầu hết đều là những loại trông hết sức lạ mắt mà nàng không biết tên.
Trong lúc Đường Đường vui vẻ chơi đùa ở ngự hoa viên, đột nhiên phát hiện hai nam tử quần áo diễm lễ đang ngồi trong chòi nghỉ mát vẽ tranh.
Lòng hiếu