“Tên hoàng đế thối tha, dám ngang nhiên phái người ám toán ta. Ngươi muốn lấy mạng ta đến thế sao? Tốt thôi, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện, ta cũng không tin, với ba ngàn năm trí tuệ của ta lại không sánh bằng một tên nhóc con ngu ngốc mới hai mươi tuổi .” Đường Đường thở phì phì cái miệng nhỏ đỏ ửng khẽ con lên, sau đó rời khỏi chỗ ngồi chậm rãi đi về phía Tử Ngọc nói: “Hắn cho rằng giết Lý Duyệt rồi thì mọi chuyện sau đó thần không biết quỷ không hay sao? Vậy sao hắn còn muốn hạ thủ Lý quý nhân vậy?”
“Nô tỳ muốn nói chính là chuyện này. Lý quý nhân lần này tự sát, tuyệt đối không phải vì nàng cùng Lý Duyệt có tư tình, rất có khả năng là do nàng đã biết Lý Duyệt ám sát người bằng thuốc độc, sau đó bị hoàng thượng buộc đâm đầu xuống hồ tự sát .” Tử Ngọc nhìn Đường Đường, Đường Đường cuối cùng đã hiểu nguyên do Lý quý nhân tự sát, trên mặt của nàng lộ ra một chút nguy hiểm.
“Nhi tử Hoàng đế của ta muốn giết nàng sao? Vậy ta quyết không để cho nàng ta bị giết. Ngươi đi mượn cớ gì đó rồi đem Lý quý nhân an bài đến bên cạnh ta, đến lúc đó chúng ta có thể bảo hộ cho nàng, sau đó tìm chứng cứ ném vào mặt hắn, coi xem hắn giải thích thế nào. Dù cho lần này hắn không sao thì ta cũng muốn làm cho hắn phải lo sợ. Đừng tưởng rằng con cọp không phát uy thì nó bị coi thành mèo bệnh.” Đường Đường cất tiếng nói, trên gương mặt lộ ra bộ dáng tất thắng, cuối cùng nàng cũng đã tìm được một đồ chơi tốt.
Đấu trí so với dũng khí có thể sánh bằng “đao thương” ? Nhi tử hoàng đế của ta à, chờ tiếp chiêu đi !
“Nô tì tuân mệnh. Đã đến buổi trưa , thái hậu cũng nên đến Ngự Thiện Hiên dùng cơm, nô tì mong người nhớ kỹ, thời gian dùng cơm hay nhất là không nên