Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại đúng vào ban đêm.
Rời thành Ngọc Châu đi dọc biên giới, hiện tại lúc này xung quanh hoang vu không một bóng nhà dân.
Bởi vì thời gian cấp bách, Đường Đường buộc phải cho Mạc Ngôn đánh xe cả ban đêm, tuy rằng rất vất vả, nhưng tình thế như thế này quả là không thể chậm trễ.
Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại, Đường Đường trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Nàng đem gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ở tửu lâu giơ trước mặt hắn, vội giục: “Ngươi đã tỉnh, bụng rất đói đúng không? Nhanh ăn đi, đây là ta giúp ngươi chuẩn bị trước .”
Mộ Dung Hạo Minh nhìn nàng một chút, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn rất trầm tĩnh, tựa hồ một chút cũng không nhận thấy mình đã bị bắt làm tù binh .
Do dự một chút, hắn tiếp nhận lấy gói đồ ăn trong tay nàng, chậm rãi mở, nhìn thấy bên trong đủ loại món ngon, cũng không có suy nghĩ nhiều, chậm rãi ăn.
Đường Đường nhìn ra được hắn rất đói nhưng mà tướng ăn của hắn vẫn cực kì ưu nhã, nhìn thật là đẹp mắt. Thức ăn nhìn cũng thấy ngon hơn gấp bội..(Louis :cái này gọi là “yêu” nhau củ ấu cũng tròn, bồ hòn cũng méo *cười lớn* Rin : Chí phải =]])
“Vì sao ngươi không hỏi chúng ta đang đi đâu ?“. Đợi cho Mộ Dung Hạo Minh ăn được phân nửa, Đường Đường đột nhiên mở miệng hỏi.
“Thái hậu sẽ nói cho nhi thần biết chứ?” Hắn buông đôi đũa trong tay, từ ống tay áo rút ra