Hai người vẫn kiên trì trầm mặc đến sáng sớm ngày thứ hai.
Vì phải đi suốt nên con ngựa có chút quá sức, đến khi đi qua một sơn cốc. Đường Đường phải bảo xa phu dừng lại.
Chuyến đi của bọn họ lần này cộng thêm xa phu cùng với thị vệ là tất cả 4 người.
Đương nhiên, ở ngoài sáng là 4 người nhưng trong tối thì không biết là có bao nhiêu.
Ám vệ mà Mạc Ngôn an bài đều đang âm thầm bảo vệ bọn họ.
“Mạc Ngôn, đường đến thành trấn còn xa không ?“. Đường Đường có chút không chịu nổi 1 ngày 1 đêm ngồi trên xe ngựa, nàng hận không thể ngay lập tức kết thúc đoạn đường này, sau đó tìm một cái đệm thật êm ấm, đẹp đẽ mà ngủ.
So với Đường Đường, thân là con tin nhưng Mộ Dung Hạo Minh rõ ràng còn bình tĩnh hơn cả nàng. Hắn cả người tựa vào tấm đệm sau lưng, ngồi không trên xe ngựa, mắt khẽ nheo nheo, vẻ mặt ung dung bình thản.
” Bẩm thái hậu, còn 2 ngày lộ trình nữa ạ “. Mạc Ngôn biết Đường Đường hỏi nàng còn bao xa nghĩa là nàng đã không thể ngồi trên xe nữa rồi.
Thế nhưng, không ngồi thì làm thế nào đây ? Nàng cũng không thể rút ngắn quãng đường nha.
“Cái gì ?? Còn hai ngày nữa ?? Sao có thể xa như vậy chứ ?“. Quả nhiên, nghe được lời Mạc Ngôn nói còn phải đi quãng đường gồ ghề này hai ngày nữa, tâm Đường Đường lạnh đi, nàng thậm chí còn nghĩ hay là quay đầu xe trở về, thật sự là quá xa mà .
“Khởi bẩm thái hậu, ty chức biết một con đường tắt có thể rút ngắn thời gian lại“. Nghe thanh âm bất mãn của Đường Đường, người lái xe kiêm thị vệ