Ngay khi Đường Đường còn đang tự hỏi bản thân về tên của mấy loại hoa cỏ trước mặt thì con ngựa đột nhiên hí vang đầy hoảng sợ, nó vung hai chân trước lên, thiếu chút nữa là làm cả xe ngựa đổ ập xuống đường.
Đường Đường biết là có chuyện không hay, nàng nhảy ngay xuống xe ngựa, lăn một vòng trên mặt đất rồi ổn định lại tư thế đứng.
“Ha ha ha ha, hôm nay vận khí thật không tệ, nửa tháng nay không đi ra, ấy thế mà vừa ra đã gặp một vụ ‘buôn bán’.” Một giọng nói thô tục vang lên khiến mí mắt Đường Đường giần giật.
Chậm rãi ngẩng đầu, nàng giương mắt lạnh đánh giá hai tên nam nhân trước mặt.
Hai tên đó nhìn cũng không tồi, cũng là những đại hán khôi ngô, chỉ tiếc một tên da hơi ngăm, lại còn học đòi ”mốt” để ria nên nàng nhìn rất không vừa mắt, đi bên cạnh hắn cũng là một tên đại hán, xem bộ dáng cả hai thì chắc tuổi xấp xỉ nhau.
Tên có râu mép khuôn mặt thật dữ tợn, khi hắn nhếch mép cười, trên khuôn mặt hằn lên vết sẹo chằng chịt càng khiếp đảm với các thiếu nữ tâm hồn thiện lương(Rin : a di đà phật).
“Thái… Là sơn tặc…” Thị vệ trưởng quay đầu lại nhìn Đường Đường, vừa định gọi thái hậu, thế nhưng lập tức kịp ngăn bản thân lại, bọn hắn bây giờ không thể để lộ danh tính.
Đường Đường lườm tên thị vệ một cái: “Lời vô ích, ta đương nhiên biết chúng là ai .”
“A Ui, tiểu nương tử này thật xinh đẹp, có thể mang về cho đại đương gia của chúng ta làm phu nhân.” Lúc này tên có râu mới để ý đến sự hiện diện của nàng, hắn hai mắt mê đắm nhìn Đường Đường, có cảm tưởng nước dãi sắp chảy ra từ mép ngay được.(Rin : kinh ‘trết’ =]])
Đường Đường tuy rằng không rõ lắm cái chức nghiệp ‘phu nhân’ của tên đại đại gì gì đó,