“Nữ nhân này cư nhiên giết tam đương gia, các huynh đệ, mau ra vì tam đương gia báo thù !!” Tận mắt nhìn lão đại của mình ngã gục, tên hán tử còn lại cuối cùng cũng có phản ứng, nụ cười cứng ngắc còn sót lại trên môi, hắn điên cuồng lao về phía Đường Đường, ánh mắt tràn ngập hận ý cùng ý chí phải giết chết nàng.
Trưởng thị vệ lập tức nhảy xuống xe ngựa che cho nàng, hắn vung kiếm giao đấu với đám đại hán đang xông đến như những con sói hoang dã.
Sơn tặc đều cưỡi ngựa, chúng lao rất nhanh về phía các nàng, chỉ cần ngựa tung vó một cái, nếu không cẩn thận sẽ bị nghiền nát như chơi.
Đường Đường rùng mình, một con ngựa đang lao về phía nàng điên cuồng, nàng tiếp tục rút kim châm ra.
Vó ngựa tung một cái về phía nàng, nàng nhanh nhẹn đứng sang một bên, thoát khỏi một kiếp nạn, nắm kim châm xé gió tung về đám sơn tặc.
Bởi vì tốc độ của kim châm quá nhanh, chưa kể đến lực đạo mạnh mẽ của Đường Đường, con ngựa lập tức bị kim châm làm cho rỗ sâu đến nỗi nhìn thấy tới xương.
Con ngựa bị trọng thương ngã quật xuống đất, người ngồi trên lưng ngựa theo quán tính ngã theo sau, đầu hắn đập mạnh vào tảng đá ven đường, huyết từ đại não phun ra xối xả, thấm đẫm cả vạt cỏ ven đường.(Rin : A di đà Phật T_T, sao chương này toàn máu ah…)
Thu thập xong một người, nàng cũng chẳng có dịp lấy sức, hai bên có hai con ngựa khác lao đến với tốc độ kinh hồn.
Đường Đường trong lòng