Hai tay của Đường Đường bị trói chặt ở sau lưng, ánh mắt nàng vẫn quan sát đám người trước mặt, trong lòng thầm tính toán làm cách nào để thoát thân.
Nàng chưa từng thấy Mạc Ngôn xuất thủ đánh nhau, nên không biết công lực của nàng ta ra sao?
Về phần Mộ Dung Hạo Minh, tuy tiếp xúc với hắn chưa lâu, nhưng Đường Đường có thể khẳng định hắn không biết một chút võ công nào.
Nếu nàng muốn chạy trốn, dựa theo tình thế hiện nay, trừ phi nàng buông tha Mộ Dung Hạo Minh, bằng không, rất khó toàn thân trở ra.
Giá mà nàng có khẩu súng tự động trong tay, đừng nói một trăm tên sơn tặc, mà ba trăm hay bốn trăm cũng không thành vấn đề, nàng tự tin sẽ càn quét sạch sẽ.
Dù thế nào đi nữa, một người hiện đại muốn sống trong thế giới cổ đại vẫn cần phải có vũ khí.
“Các huynh đệ, đây chính là những kẻ đã giết tam đương gia của chúng ta. Hôm nay, bọn họ rơi vào tay chúng ta coi như ông trời có mắt. Các huynh đệ nói xem phải xử lý chúng như thế nào?”. Nam nhân đi đầu phất tay áo ý bảo đại đương gia hãy bình tĩnh lại, sau đó y cất tiếng nói vang vọng cả núi non.
“Giết, giết, giết…” Những tiếng giết đồng thanh đáp lại.
Nghe lời bọn họ nói, trong lòng Đường Đường đích rét lạnh, sắc mặt Mạc Ngôn cũng trở nên xám xịt. Chỉ có Mộ Dung Hạo Minh vẫn bình thản như không, tựa hồ những việc xảy ra không can gì tới hắn.
Đúng lúc này, một nam nhân vóc người nhỏ thó đi tới cạch người dẫn đầu thì thầm vài câu. Dù nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Đường Đương cùng