Mấy tên đại hán ở phía sau đi tới, đầu tiên là để Mộ Dung Hạo Minh nằm sấp xuống mặt đất, sau đó, định lôi Đường Đường và Mạc Ngôn đi theo hai hướng khác nhau.
“Xin chờ một chút”. Mới đi được một bước, Mạc Ngôn đột nhiên dừng lại, tới bên cạnh tên nam nhân dẫn đầu, mở miệng bình tĩnh nói: “Các hạ chính là đại đương gia có phải không? Giết người thì phải đền mạng, hôm nay rơi vào tay các người ta không cầu xin sự tha thứ. Nhưng muội muội của ta từ nhỏ đã có bệnh lạ lan khắp thân, sở dĩ lần này xâm nhập địa bàn của các vị, là do muốn khẩn cấp đi ngày đêm tới Vũ quốc cầu y sư. Chư vị muốn nghiêm phạt, ta tuyệt đối không phản kháng, nhưng ta cũng muốn nhắc nhở các vị một điều, chớ có dại dột đụng tới người của muội tử nhà ta, bằng không các vị có mười cái mạng cũng không giữ được”.
“Hả? Những lời ngươi vừa nói thật kỳ quái. Chết đến nơi mà còn ngoa miệng. Bệnh lạ lan khắp người ư? Ta nhìn nàng ta tinh thần rất minh mẫn, không hề giống người có bệnh chút nào”. Đại đương gia nghe vậy, khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét về phía Đường Đương rồi rơi xuống người Mạc Ngôn.
“Tiểu nữ chỉ hảo tâm nhắc nhở các vị, chờ quá tham hoan mà đánh mất mạng sống của mình. Đại đương gia có lẽ không biết, căn bệnh quái lạ này của muội tử là do không được thân cận với nam nhân, nhưng nếu cứ để muội ấy gần gũi với nam nhân thì người nam nhân đó sẽ chết. Nếu không tin, có thể tìm người thử xem”. Mạc Ngôn nói xong, không thèm liếc mắt