Bên kia, Mạc Ngôn bị Đại đương gia khiêng vào một gian phòng thô sơ.
Trong phòng kia ngoài trừ lộ ra cái bàn, một cái giường, cái gì cũng không có.
Trên bàn đặt một ngọn đèn dầu lờ mờ, Mạc Ngôn lúc này sắc mặt nhợt nhạt, ngọn đèn chiếu xuống, lộ ra chút vàng vọt.
Đại đương gia đem Mạc Ngôn hung hăng quẳng lên giường, sau đó dụng lực đè nàng xuống, bàn tay to thô ráp bắt đầu xé nát y phục của nàng.
Mạc Ngôn gắt gao cắn chặt môi, ngăn không cho mình bật ra tiếng, đôi mắt lộ rõ sự chán ghét tên nam nhân trước mặt.
Nàng biết bản thân mình không phải đối thủ của hắn, nàng cũng không dám phản kháng, vì Đường Đường, nàng hiện tại chỉ có thể chịu đựng hết thảy.
“Ngươi là người chết sao? Phản ứng một chút đi chứ.” Đối với bộ dáng Mạc Ngôn không rên một tiếng, Đại đương gia dường như rất căm tức, hắn hung hăng tung bạt tai thẳng vào mặt Mạc Ngôn.
Trên gương mặt trắng nõn tức khắc xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi. Nhưng nàng vẫn như cũ không hề hé răng, trong lòng lửa giận bao vây cũng không dám trút ra.
Nhìn thấy Mạc Ngôn bộ dáng bất động, cho nên Đại đương gia phi thường thô bạo đem quần áo trên người nàng toàn bộ xé nát, sau đó hung hăng chế trụ nàng , dùng sức mãnh liệt, đem thân thể hắn quyên qua.
Đau đớn to lớn khiến cho đôi mày Mạc Ngôn nháy mắt nhăn lại