Mãi cho đến đêm khuya, chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Đường Đường mới lặng lẽ gỡ kim trâm trên tóc mình xuống nắm chặt trong tay, hiện tai, đây là vũ khí duy nhất của nàng, nàng nhất định phải cứu Mạc Ngôn ra.
Cánh cửa bị người bên ngoài khóa trái, nàng chỉ có thể bò ra ngoài từ cửa sổ.
Cũng may phần đám sơn tặc nghĩ người đã bắt được không dễ gì bỏ trốn được, một phần cũng không dám đến quá gần Đường Đường, sợ sẽ bỏ mạng như Trương ngũ, cho nên không trông coi gần đây, nhưng mà ở lối ra gia tăng phòng thủ mạnh.
Đường Đường trong lòng cười nhạt, nhẹ nhàng mở cửa sổ, kéo váy tới thắt lưng, sau đó xoay người nhảy ra cửa sổ.
Lúc này cũng đã nửa đêm, từ phòng giam phải đi qua một chiếc sân nhỏ mới tới được lối ra, nơi đó có bốn người canh gác nhưng may thay họ đang trong trạng thái ngủ gà ngủ gật.
Đường Đường bước nhẹ nhàng di chuyển tới trước mặt bọn chúng, nhón mũi chân, bịt miệng tên gần nhất, kim trâm sắc bén nhẹ nhàng lướt một đường trên cuống họng của hắn, liền thấy một vết máu ưu nhã chảy ra, thân thể ngã bịch xuống đất. Ba tên khác vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật như trước, hoàn toàn không biết, mình sắp mệnh phó hoàng tuyền.
Giống như khi nãy, Đường Đường dùng cách thức đồng dạng giết chết ba tên còn lại, máu tươi nhiểm đỏ hai bàn tay, sền sệt lại có mùi tanh, khiến cho Đường Đường nhíu mày chán ghét, đưa tay lại nơi quần áo xác chết lau sạch. Tiếp theo, nàng dò tìm trong y phục của bốn tên đó ấy ra vài thanh chủy thủ, bởi vì sơn tặc nơi này thường sử dụng đao cho nên tìm được những thanh chủy thủ nhỏ như vậy đối với Đường Đường mà nói quả là may mắn. Huống hồ dưới tình hình hiện tại không có phi tiêu, nàng chỉ có thể dùng nó thay phi tiêu làm vũ khí.
Lẻn ra sân nhỏ, thân thể Đường Đường linh hoạt chuồn vào một cái sân bên trong sáng trưng đèn đuốc, một vài tên đứng trước cửa một căn phòng, trên mặt một đám bọn chúng kích động nói không nên lời. Lúc này trời đã gần sáng, nhưng bọn chúng dường như một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đường Đường trốn ở một bên quan sát hướng gian phòng kia, nàng không biết Mạc Ngôn bị bắt đi nơi nào, xem ra phải bắt người tới tra hỏi.
“Chi nha” một tiếng, cánh cửa bị mở ra, bốn năm tên vừa kéo lưng quần, trên mặt đều là vẻ mặt dâm ô tục tĩu, vừa đi ra ngoài, trong đó một gã nói: “Vẫn là nữ nhân bên ngoài, da dẻ kia mềm mại, ta cũng nhịn không được hung hăng cắn mấy cái chứ.”
“Đúng vậy, hôm nay thật sự là dễ chịu chết mất, chỉ tiếc còn một nữ nhân không thể đụng vào, bằng không, ta hôm nay thật đúng là không muốn ngủ.” Gã đàn ông kia tiếp lời nói.
“Đáng tiếc a, nữ nhân kia dễ bất tỉnh quá, ta mới chuẩn bị làm phát thứ hai,nàng ta lại không có phản ứng gì, thật mất hứng. Bất quá, cũng hơn so với đàn bà trong trại ta.”
“Được rồi, được rồi, hôm nay chúng ta đều thống khoái, xem bộ dáng nữ nhân kia sợ là sắp không xong.”
Vài người cười nói, phía trước một đám nam nhân cuối cùng chờ chực, bọn chúng mới đi ra, những tên kia liền vội vàng chen vào trong. Ước chừng đợi cả đêm, bọn chúng cũng thật là có kiên nhẫn a. (‘Ta hận, ta muốn giết chết hết bọn này, quá đê tiện, quá vô sỉ!!!’)
Đường Đường trốn một bên nghe được đoạn đối thoại của bọn chúng, mày càng nhíu chặt, trong lúc nhất thời, lồng ngực như nghẹn một ngọn lửa lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Nàng không biết những gã kia trong phòng làm gì với Mạc Ngôn, nhưng, nàng nhớ rất rõ ràng, có một tên nói, Mạc Ngôn sắp không xong.
Tay nắm kim trâm có chút run rẩy, các đốt ngón tay của nàng trở nên trắng hếu, biểu tình lạnh lẽo đáng sợ.
Ngay khi mấy gã kia đi ra hậu viện, bên trong phòng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, tim Đường Đường co rút mãnh liệt, nàng không kịp nghĩ nhiều, nhảy ra, chạy đến cửa phòng, một cú đá văng cánh cửa.
Đập vào mắt nàng, là bao nhiêu hình ảnh vô cùng thê thảm.
Mạc Ngôn cả người là huyết ** nằm ở trên giường, mặt nàng một màu trắng bệch, hai mắt vô thần, trong lúc đó hai chân chỗ nào cũng đều