“Chịu phải đại nhục này, Mạc Ngôn không thể sống, chỉ cần Thái hậu có thể bình an ra ngoài, ngày sau thay Mạc Ngôn báo thù cũng được.” Mạc Ngôn ánh mắt vô thần, trong thanh âm tràn đầy dứt khoát.
“Đừng nói nữa, ngươi nhất định phải sống, ngươi chết, sau này ai tới viện trợ ta? Ngươi có thể không biết, ta đã sớm không phải là cái Thái hậu của ngươi rồi.” Đường Đường đem Mạc Ngôn ôm vào ngực, nàng cũng không biết lúc này phải nói cái gì mới có thể khiến cho lòng Mạc Ngôn dễ chịu.
“Nô tì biết, Tử Ngọc đã sớm đem tất cả mọi việc nói cho nô tì.” Thanh âm Mạc Ngôn lạnh nhạt như thế, không có nửa điểm tâm tình.
“Ngươi đã sớm biết, lại lựa chọn tiếp tục trợ giúp ta, Mạc Ngôn, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ khiến những kẻ bắt nạt ngươi xuống địa ngục. Chẳng lẽ ngươi muốn chết chung với bọn chúng? Trên đường xuống hoàng tuyền vẫn cùng chúng chạm mặt?” Đường Đường nói xong, thoáng suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Thừa dịp những tên đó còn chưa tỉnh lại, chúng ta phải nhanh lên đi, chờ thoát khỏi đây chúng ta sẽ đến Vũ quốc, ta sẽ phái người đến tiêu diệt sơn trại này.”
“Không…..” Mạc Ngôn nghe được Đường Đường nói trên đường xuống hoàng tuyền cùng những súc sinh kia chạm mặt, đồng tử của nàng co rút mãnh liệt, cả người trở nên cứng ngắc ngồi dậy.
“Cho nên tốc độ chúng ta phải nhanh lên một chút.” Đường Đường nói xong bắt đầu đỡ Mạc Ngôn ngồi dậy.
Mạc Ngôn vẫn là có luyện qua võ công, bên trong thân thể cứng cáp, lúc này muốn đứng dậy, thật cũng không khó khăn, chẳng qua nàng toàn thân huyết cùng dấu tích bị đám cầm thú kia cắn xé khiến bụng dưới của nàng quặng lên từng cơn ghê tởm.
Đường Đường đem ngoại bào giúp nàng mặc vào, quấn sát thân thể, sau đó hai người một trước một sau song song thần tốc rời khỏi phòng.
Từng tia nắng ban mai ập tới, đón lấy bình minh rực rỡ, Đường Đường cùng Mạc Ngôn hai người giống như quỷ mỵ thân thể bình thường xuyên qua từng cái túp trại trong viện, cuối cùng ở trong một cái sân nhỏ vắng vẻ cũng thấy được thân ảnh Mộ Dung Hạo Minh.
“Chúng ta hiện tại không thể ra khỏi sơn trại, ngày sẽ sáng ngay thôi, nếu bọn chúng phát hiện không thấy chúng ta, chắc chắn sẽ lập tức đuổi theo, nếu chúng ta chạy đi, nhất định sẽ bị đuổi tới, thà thế này, cái gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, còn không bằng chúng ta ẩn nấp ngay bên trong sơn trại này, chờ đêm nay sẽ trốn đi. Lần này chúng ta phải chuẩn bị hai con ngựa mới được.” Đường Đường đề thấp thanh âm nói với Mạc Ngôn bên cạnh, nàng vốn định trốn đi ngay tức khắc, nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh, nàng thay đổi chủ ý, cải biến sách lược.
“Thái hậu nói đúng.” Mạc Ngôn đối với kế sách này của Đường Đường rất tán thành, vì vậy hai người lặng lẽ lẻn vào sân nhỏ bên trong chỗ Mộ Dung Hạo Minh.
Hai cái thủ vệ canh phòng cổng sân kia còn không thể nhìn thấy ánh nắng thứ hai, đã bị Đường Đường đẩy đến địa ngục.
Chạy vào trong nhà, Mộ Dung Hạo Minh mắt hơi nhắm, như là dưỡng thần.
“Không nghĩ đến loại tình trạng này, ngươi còn có thể ngủ.” Đường Đường vừa nhìn thấy bộ dáng này của Mộ Dung Hạo Minh, liền cảm thấy có phần sinh khí, nàng đi ra phía trước, hướng Mộ Dung Hạo Minh đá một cước.
“Sao lại ngủ không được?” Mộ Dung Hạo Minh đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Đường Đường.
Thời điểm khi ánh mắt hắn phóng qua Đường Đường nhìn thấy Mạc Ngôn phía sau nàng, vẻ mặt chợt biến đổi.
“Xem ra, Mạc Ngôn cô nương chịu khổ rồi.” Thanh âm hắn cực thấp, nói xong, lại nhìn Đường Đường hiện tại ăn mặc trên người, cùng ngoại bào đang quấn trên người Mạc Ngôn, do dự một chút, hắn đem ngoại bào của mình cởi ra khoác trên người Đường Đường.
“Đừng dong dài, tranh thủ thời gian ngươi ở nơi này tìm một chỗ trốn, ngươi đem hai tên sơn tặc giữ cổng kia giết chết, bọn chúng sẽ phát hiện không thấy chúng ta, khẳng định trước tiên đến xem ngươi có ở nơi này không, chờ bọn chúng nhìn thấy sơn tặc thủ vệ ở đây đã chết, ắt sẽ cho rằng chúng ta đã chạy thoát, sẽ không lục soát trong này, chúng ta chờ