Chương 125
Tần Khải nghe vậy, chợt lên tiếng hỏi: “Vậy sao cô biết tôi không mua nổi?”
“Thôi đi, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem, ăn mặc nghèo nàn như này, chỉ sợ chính là đồ nhà quê lên tỉnh?”
Nhân viên phục khinh bỉ xì một tiếng: “Thứ đồ nhà quê không có tiền mà thích ra vẻ như anh, tôi gặp nhiều rồi!”
“Tôi khuyên anh tốt nhất mau chóng cút đi, đừng để đến lúc đó không trả nổi tiền, vậy thì mất mặt lắm”.
Ha ha!
Tần Khải cạn lời, sao người bây giờ đều chỉ nhìn bề ngoài vậy?
Nông cạn, nông cạn quá rồi!
Phải biết, ánh mắt cũng biết gạt người.
“Xảy ra chuyện gì, Tiểu Lý, cô đang ầm ĩ với ai vậy?”
Tần Khải đang định nói chuyện, lại đột nhiên bị tiếng nói nhàn nhạt cắt ngang.
Quay đầu, chỉ nhìn thấy một đôi người yêu đang ôm nhau đi đến.
“Ôi, Tiểu Phong, bộ này không tệ, em thấy rất hợp với anh, hay là mình mua nó?”
Cô gái có vẻ ngoài coi như xinh đẹp chỉ vào bộ quần áo Tần Khải nhìn trúng rồi đi thẳng tới.
Nhân viên phục vụ vốn đang định lớn tiếng mắng Tần Khải, trong nháy mắt đã đổi sang vẻ mặt tươi cười, quả thật là lật mặt nhanh hơn lật sách.
“Ôi chao, cậu Ngưu! Ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Vừa rồi tên nhà quê đáng chết này xông tới, hại tôi cứ phải đi theo nhìn chằm chằm anh ta, không tiếp đón cậu được, cậu Ngưu đừng trách tội tôi đấy!” Nhân viên phục vụ nữ khom người mỉm cười làm lành, phấn đánh trên mặt cũng rơi đầy xuống đất rồi.
“Nhà quê,
Người trẻ tuổi được gọi là cậu Ngưu kiêu căng liếc nhìn Tần Khải, dùng giọng điệu nghênh ngang đắc ý nói.
Cô gái bên cạnh cậu Ngưu có vẻ là lạ.
Tần Khải hơi liếc nhìn, trong lòng đã ngầm hiểu.
Đứa bé trong bụng cô gái này cũng gần một tháng rồi, mà rõ ràng cậu Ngưu này vẫn dương hỏa dồi dào.
Anh ta không biết trên đầu mình đã mọc một đống cỏ xanh mướt, còn lên tiếng chửi Tần Khải là đồ nhà quê.
Con người bây giờ đều không cần thể diện vậy sao?
“Tiểu Phong, anh xem anh ta cứ luôn nhìn chằm chằm em kìa!” Cảm nhận được ánh mắt của Tần Khải, bạn gái cậu Ngưu lập tức lên tiếng phàn nàn.
“Cút! Đồ nhà quê, còn nhìn nữa cậu đây móc mắt anh ra!”
Cậu Ngưu lạnh lùng quát một tiếng, thái độ vô cùng hống hách.
Một tên nhà quê mà thôi, tất nhiên anh ta không coi ra gì.
Nghe vậy, Tần Khải bất đắc dĩ lắc đầu,vốn định tốt bụng nhắc nhở một chút, bây giờ xem ra…
Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa!