Chương 126
“Cậu Ngưu, cậu muốn xem bộ quần áo này không? Đây là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, chỉ có một bộ này, rất hợp với cậu! Nếu cậu nhìn trúng, tốt nhất nên mua sớm chút”. Nhân viên phục vụ không thèm ngó ngàng đến Tần Khải, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho cậu Ngưu.
“Gói lại!”
Cậu Ngưu nghiến răng, trong mắt lóe vẻ tiếc rẻ, nhưng cũng không nói hai lời, dứt khoát mua về.
Ở Trung Hải, nhà anh ta cũng chỉ được coi là tầng lớp trung lưu, một tháng anh ta mới có mấy trăm nghìn tiền tiêu vặt, đối với anh ta thì mua một bộ Versace này cũng không phải dễ dàng.
Nhưng mà ở ngay trước mặt cô gái mình khó khăn lắm mới theo đuổi được, tuyệt đối không thể keo kiệt.
Cô gái trông thấy cậu Ngưu tiêu pha hào phóng như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành tha thiết.
Mà nhân viên phục vụ kia nghe xong thì cười tươi như một đóa hoa, liên tục gật đầu đồng ý: “Gói, gói! Cậu Ngưu, cậu chính là khách hàng lớn của chúng tôi, ha ha…”
“Đợi đã!”
Trông thấy tất cả đều vui vẻ, bỗng nhiên, Tần Khải ở bên cạnh không vui lên tiếng.
Anh nhấc tay lên, cười híp mắt lên tiếng: “Hình như là tôi nhìn trúng bộ này trước? Theo lý thì cô phải hỏi tôi có muốn mua hay không trước chứ?”
“Hỏi anh? Ha ha… mẹ nó anh bị ngu à? Nếu không mù thì tự soi mặt vào nước tiểu mà nhìn, anh mà cũng xứng mặc Versace?”. Nhân viên phục vụ đã sớm chướng mắt Tần Khải rồi.
Trông thấy Tần Khải quấy rối việc mua bán của mình, nói chuyện còn khó nghe hơn lúc trước.
Cậu Ngưu và bạn gái anh ta ở bên cạnh chỉ trỏ Tần Khải, bật cười ha hả.
Giống như Tần Khải vừa kể một câu
Cảnh tượng này khiến Vương Dao vốn đang đứng xem kịch vui thay đổi sắc mặt.
Cô ta muốn khiến Tần Khải xấu mặt, chỉ đơn giản vì giận dỗi Tần Khải, vui đùa một chút mà thôi.
Nhưng bây giờ, nhân viên phục vụ và đôi yêu nhau này mắng khó nghe như vậy.
Ngay cả Vương Dao cũng sắp không nhìn nổi nữa rồi.
Sao những người này lại đáng ghét như vậy!
Đang muốn nói cái gì, lại thấy Tần Khải vốn đang cười híp mắt lập tức nghiêm mặt.
Thò tay vào túi lấy tấm thẻ ngân hàng sắp tróc sơn kia của mình ra, đặt ở trước mặt nhân viên phục vụ.
“Cầm đi quẹt đi, chỉ là Versace mà thôi, cô cho là Maserati à?”
Trong mắt Tần Khải thoáng hiện nét cười nhạo.
Ăn mặc giản dị cũng không có nghĩa là anh không có tiền.
Mấy trăm nghìn mà thôi, Tần Khải anh vẫn có!
Thấy thế Vương Dao nhíu mày, đi theo sang đó, đứng phía sau Tần Khải, sau đó định trả tiền.
Nhìn nhân viên đó, ánh mắt cô cả Vương đã hơi bất mãn.
“Quẹt cái gì mà quẹt, cậu Ngưu đã lấy bộ đồ này rồi. Hơn nữa bên trong cái thẻ rách nát này của anh có thể có tiền à? Cút sang một bên đi”, nhân viên chẳng thèm nhìn Tần Khải lấy một cái.
Cô ta đã thầm xác định Tần Khải là một tên nhà quê, sao có thể mua nổi quần áo trong cửa tiệm được chứ?