“Muộn rồi? Cái này...!cái này..”.
Đinh Quốc Cường lùi về sau vài bước, khuôn mặt sưng tấy, sắc mặt trắng bệch.
Nhà bọn họ toàn bộ đều dựa vào Đinh Kim Lộc chống đỡ, mới có thể có chút tiếng nói trong nhà họ Đinh.
Nhưng nếu bố xảy ra chuyện không may gì, đừng nói bác cả sẽ không bỏ qua cho anh ta, hắn về sau căn bản sẽ không có địa vị gì ở nhà họ Đinh.
Đinh Quốc Cường cắn răng, hận không thể tự vả cho mình một cái tát, không cần nói trong lòng có bao nhiêu hối hận.
“Đúng vậy, muộn rồi! Hơn nữa, lúc trước là anh không cần tôi chữa trị.
Cho nên, cậu Đinh vẫn là mời người tài giỏi khác tới giúp đi”.
Tần Khải chắp tay sau lưng, biểu cảm trên mặt như cười như không cười.
Đinh Quốc Cường vừa nghe, trong nháy mắt mặt xám như tro tàn, dựa vào vách tường trong cửa hàng, gần như không thở nổi.
Nếu cha xảy ra chuyện bất trắc gì, Đinh Quốc Cường cũng không dám tưởng tượng, chờ đợi anh ta sẽ là tình trạng khó khăn đến mức nào.
Mà một màn này, làm cho Tiểu Lý và cậu Ngưu đều trợn mắt há mồm.
Trong lòng, cũng có một dự cảm không lành.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, cậu Đinh chẳng những rất cung kính với Tần Khải, hơn nữa còn cầu xin anh.
Vậy mà bọn họ, lại đắc tội với Tần Khải...
Nghĩ vậy, cậu Ngưu nuốt một ngụm nước miếng, cơ thể không nhịn được mà bắt đầu phát run.
Về phần nhân viên Tiểu Lý, ngượng ngùng nhìn hồi lâu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Lúc này, cô ta mới ý thức được, gã nhà quê mà mình vẫn khinh thường, lại là nhân vật lớn mà cô ta hoàn toàn không thể chọc vào.
“Quý, quý khách, anh không phải thích bộ quần áo này sao? Tôi...!Tôi gói lại cho anh, gói ngay bây giờ!”
Tiểu Lý lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
Muốn sửa chữa lại lỗi lầm, nhưng vừa đưa tay ra, mới phát hiện hai tay của mình run rất lợi hại.
Cậu Ngưu lại cẩn thận cười xoà: “Đúng, đúng, quần áo này chỉ có anh mới xứng mặc, tôi, tôi từ bỏ..”.
Hai người nói chuyện rất dè dặt, sợ cậu Đinh tức giận, trừng phạt cả bọn họ.
“Quần áo gì, đây là có chuyện gì?”
Đinh Quốc Cường cũng không phải ngốc, phát hiện không đúng, liền lớn tiếng chất vấn.
“Không, không có việc gì, cậu Đinh, thật sự không có việc gì!”, Tiểu Lý vẫn cứng miệng cười xoà, lại chột dạ đến không dám ngẩng đầu.
Cậu Ngưu sợ tới mức lùi về sau hai bước, căn bản không dám lên tiếng.
“Thần y Tần, hai đứa chó chết này sẽ không chọc giận anh đấy chứ?”
Tần Khải buông duỗi hai tay, còn chưa nói gì, Vương Dao ở sau lưng anh đã cười lạnh.
“Đinh Quốc Cường, cửa hàng nhà các người thật đúng là lợi hại, đây là lần đầu tôi thấy mở cửa buôn bán mà đuổi khách ra ngoài”.
“Có ý gì, đây rốt cuộc là có chuyện gì!”
Giọng nói của Đinh Quốc Cường lập tức trở nên lạnh lùng.
Trong cả cửa hàng, cũng chỉ có quần áo của Tần Khải là không hợp với nơi này.
Không cần phải nói, người bị đắc tội khẳng định chính là thần y Tần.
“Cậu Đinh, tôi...!tôi không phải cố ý, tôi thật sự không biết anh và anh ta quen biết nhau!”
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Đinh Quốc Cường, Tiểu Lý sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống ngay trước mặt Đinh Quốc Cường.
“Cô đã đắc tội với thần y Tần?”, Đinh Quốc Cường lạnh lùng nói.
Hiện tại anh ta đã đủ phiền toái rồi, nếu nhân viên cửa hàng này còn không biết nhìn người, Đinh Quốc Cường cũng không biết mình còn có mặt mũi gì đi cầu xin Tần Khải.
Tiểu Lý sợ tới mức liều mạng lắc đầu, không đợi cô ta giải thích, Vương Dao đứng một bên xem trò vui liền bĩu môi: “Chẳng thế thì sao? Không đắc tội thần y Tần, chẳng lẽ còn đắc tội anh?”
“Cô! Cô cái đồ ngu xuẩn, phế vật, rác rưởi! Cút, cút ra khỏi cửa hàng của ta! Mẹ kiếp! Đắc tội thần y Tần, cô mù rồi sao!”
Đinh Quốc Cường tức giận chửi ầm lên.
Anh ta giơ tay lên, trực tiếp vả cho cô ta mấy cái bạt tai.
Trên mặt Tiểu Lý toàn là dấu tay, lại hoàn toàn không dám trốn.
Trong lòng chỉ còn lại có sự hối hận và sợ hãi vô tận.
Vương Dao xem trò vui không sợ lớn chuyện, vui sướng khi người khác gặp hoạ lại chỉ chỉ cậu Ngưu ở một bên: “Còn có bọn họ, vừa rồi còn mắng rất vui vẻ, Đinh Quốc Cường, anh đừng có nặng bên này nhẹ bên kia nha”.
“Tao...!Tao đánh con mẹ nhà mày! Một đám mù mắt, ông đây bị bọn mày hại thảm rồi!”, Đinh Quốc Cường bị chọc tức, tóm lấy cậu Ngưu, đạp mấy đạp.
Tần Khải cũng không quan tâm Vương Dao, chỉ là khoanh tay đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.
Hai tên tiểu nhân này cũng chỉ có rơi