Nghe thế, Tiểu Lý sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng tiến lên, cung kính cầm lên thẻ ngân hàng mà Tần Khải đặt lên bàn.
Thấy cảnh này, Vương Dao trợn to mắt, nhìn với ánh mắt mong đợi.
Thú thật, cô chủ Vương cũng có chút tò mò, không biết trong thẻ của Tần Khải có tiền thật không?
Đinh Quốc Cường thấy thẻ có chút cũ kỹ thì cũng lo lắng, sợ Tần Khải sẽ xấu mặt nên lén ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Lý.
Dù Tần Khải không có tiền thì cũng không được nói ra, quần áo vẫn phải “bán”.
Cậu Ngưu và bạn gái đứng kế bên, hoảng hốt nhìn cảnh này.
Năm người, mười con mắt nhìn chằm chằm vào máy POS trên quầy thanh toán.
Chỉ có Tần Khải là mải ngắm nghía xung quanh.
Tuy thường ngày anh tiết kiệm nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh không có tiền.
Tiểu Lý sợ hãi cầm thẻ, bấm số tiền lên máy POS mà vẫn không quên liếc nhìn Đinh Quốc Cường, cắn răng một cái, cầm thẻ quẹt xuống.
Roẹt...
Vừa quẹt xong, máy POS xuất hóa đơn.
Đủ tiền rồi?
Nhiêu đây cũng không phải mấy nghìn mà là mấy trăm nghìn đó.
Tiểu Lý lo mình bị hoa mắt nên giơ tay dụi, sau đó lại nhìn con số trên máy tính.
Cô ta thấy đằng sau số dư tài khoản của Tần Khải có mang thêm một chuỗi số không thì hai chân nhẹ bổng, mắt tối đen, không đứng vững.
Tên này không phải là thằng nhà quê sao?
Số dư trong tài khoản của Tần Khải mua được cả cửa hàng này ấy chứ, thậm chí còn thừa tiền cơ.
Thấy phản ứng của Tiểu Lý không ổn, Vương Dao hơi sửng sốt.
Cái thẻ cũ của Tần Khải quẹt được tiền thì cô ta cảm thấy cây vạn tuế sắp nở hoa rồi.
Lại quan sát biểu cảm của Tiểu Lý, Vương Dao có thể đoán được số tiền bên trong chắc không ít.
Bằng không thì sao có thể dọa một nhân viên làm tại cửa hàng của nhãn hiệu xa xỉ, khách mua toàn là kẻ có tiền chứ.
Trong lòng tò mò, Vương Dao định tiến lên tìm kiếm chân tướng.
Nhưng cô ta vừa quay đầu thì thấy Tần Khải đang cười tủm tỉm nhìn mình, lúc này mới hừ một tiếng rồi quay ngoắt sang hướng khác.
Cô ta là cô chủ nhà họ Vương, tuyệt đối không thể để Tần Khải chê cười mình.
“Anh Tần, quần áo của anh đã được đóng gói xong, còn đây là thẻ của anh”.
Tiểu Lý kính cẩn dâng thẻ tới trước mặt Tần Khải, thái độ thay đổi 180 độ so với lúc trước.
Tần Khải nhận thẻ, nhìn quần áo đã được đóng gói cẩn thận, không muốn ở lâu nên xoay người rời đi.
Tiểu Lý thấy Vương Dao nói giúp Tần Khải thì cho rằng quan hệ hai người cũng không phải kiểu bình thường.
Vì thế cô ta đưa túi quần áo cho Vương Dao.
Cô chủ Vương cầm lấy theo bản năng, đi được hai bước thì mới nhận thấy có gì đó hơi sai sai.
Vương Dao bĩu môi, vẫn cầm túi quần áo đi ra, dáng vẻ chẳng khác nào cô vợ nhỏ đang giận dỗi.
Tần Khải lén liếc một cái, lập tức bị Vương Dao tóm được.
Thấy cô chủ Vương bắt đầu nhe răng, huơ huơ nắm đấm uy hiếp, Tần Khải mới lộ ra nụ cười vô hại, ngượng ngùng dời mắt đi.
Đinh Quốc Cường và đám người nhà họ Đinh đều ở ngoài, đông người thì nhiều chuyện, giờ không phải là lúc so đo với cô chủ Vương.
Ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ, Tần Khải từ chối lên xe của Đinh Quốc Cường, mà ngồi vào chiếc Maserati của Vương Dao.
Đương nhiên Đinh Quốc Cường không dám nói gì.
Anh ta đang cầu Tần Khải cứu mạng ông già nhà mình mà.
Còn về nhà họ Vương, đây cũng là một trong bốn gia tộc lớn nên anh ta không dám đụng vào Vương Dao đâu.
Mà vừa vào xe, Vương Dao đã ném quần áo của Tần Khải vào đầu chính chủ đang ngồi hàng ghế phía sau.
“Anh dám lợi dụng tôi! Họ Tần, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này!”
Vừa khởi động xe, Vương Dao vừa tức giận nói.
Cô ta là con gái nhà lành đúng nghĩa, là cô chiêu nhà họ Vương, thế mà lại phải xách đồ cho tên lưu manh Tần Khải này.
Nếu tin này truyền ra, danh dự cô ta sẽ bị hủy hoại hết.
Cầm quần áo thôi mà, không thì hôm nay tôi cầm đồ giúp cô nhé?”, Tần Khải bĩu môi, không phục cãi lại.
“Anh...!cái đồ ngốc nhà anh! Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa đâu!”
Vương Dao tưởng rằng Tần Khải không hiểu ý mình nhưng cô ta vừa dứt lời, khi nhìn qua gương chiếu hậu, cô ta thấy Tần Khải đang nhìn mình cười đầy quái lạ.
Cảm thấy bản thân bị chơi xỏ, sắc mặt Vương Dao hiện tại đỏ tới