“Cùng vào đi, bệnh nhân đã bị người khác đụng vào, tôi cũng không muốn gánh tội đâu”.
“Vâng vâng, thần y yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra”.
Đinh Kim Phúc vội hứa hẹn, dẫn theo người nhà họ Đinh đi về phía phòng bệnh.
Vương Dao cũng đi lẫn trong đám đông, cô ta như thể tiến vào trong kho báu để tìm báu vật vậy, mắt không ngừng nhìn lung tung.
Trước đó bà nội đã nhắc tới việc y thuật của Tần Khải hơn người.
Trong lòng Vương Dao có chút tò mò, rất muốn xem thử Tần Khải sẽ chữa bệnh cứu người thế nào.
Tần Khải đi đầu, còn chưa đến phòng bệnh đã thấy một người đứng ở cửa.
“Là anh à? Hừ!”
Hồ Tiểu Chiêu đang u sầu trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Tần Khải là hừ lạnh một tiếng, sau đó giận tới mức đỏ mặt tía tai.
“Là tôi! Cũng trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt nhỉ!”, Tần Khải cười tủm tỉm, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
“Anh! ”, Hồ Tiểu Chiêu giơ tay chỉ thẳng vào Tần Khải, bị chọc tức tới mức nói không ra lời.
Đối với hành động này, Tần Khải không nói gì, Đinh Kim Phúc lại hừ lạnh rồi tiến lên: “Họ Hồ, nếu cậu còn dám ăn nói vớ vẩn với thần y Tần, tôi sẽ xé rách cái miệng thối của cậu.
Vả lại nếu tí nữa em trai tôi mà có vấn đề gì, ha ha! ”
Hồ Tiểu Chiêu bị ánh mắt lạnh lẽo của Đinh Kim Phúc dọa sợ, lùi ra sau hai bước mới có thể đứng vững.
Anh ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tần Khải mà không dám nói gì nữa.
Tần Khải mỉm cười, giơ ngón giữa với Hồ Tiểu Chiêu rồi mới tiến vào phòng bệnh.
Chỉ chậm trễ đôi chút mà sắc mắt Đinh Kim Lộc đang thở máy trên giường đã xanh mét.
Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
Từ Vọng Đức vào trước đang loay hoay sốt ruột, thấy Tần Khải vào thì nhanh chóng lùi sang một bên.
Tình trạng của Đinh Kim Lộc hiện tại không ổn tí nào, bệnh tình chuyển xấu nhanh chóng, không thể trì hoãn thêm nữa.
Dù không hiểu biết về y học nhưng Đinh Kim Phúc nhìn vào cũng thấy hoảng tới mức chảy mồ hôi lạnh.
Đinh Quốc Cường lật đật tiến lên, nắm lấy cánh tay Tần Khải, vừa nài nỉ vừa lắc tay anh: “Thần y Tần, dù thế nào thì anh cũng phải cứu bố tôi!”
“Biết trước thế này thì ban nãy hà cớ gì phải làm vậy!”
Tần Khải xua lắc lắc cánh tay, Đinh Quốc Cường mới chịu buông.
Tần Khải đi tới trước giường bệnh, vươn tay lật mở mí mắt Đinh Kim Lộc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, anh lắc đầu.
“Thần y, em trai của tôi! rốt cuộc thế nào?”
Đinh Kim Phúc vội hỏi, thấy Tần Khải lắc đầu, tim nhảy thót lên cổ họng.
“Sao hả, cái này ông phải hỏi vị thần y họ Hồ ngoài cửa ấy.
Ha ha! may là tôi tới kịp, trễ thêm hai phút thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi đâu”.
Tần Khải nói xong thì lấy ra một viên thuốc không biết tên gì từ trong túi nhỏ đeo bên người, nhét vào miệng Đinh Kim Lộc.
Bệnh nhân đang hôn mê nên không có tri giác gì.
Cơ mà điều này cũng không thể làm khó được Tần Khải, anh lấy kim bạc ra hơ trên lửa vài lần.
Mọi người chỉ thấy Tần Khải ghim kim lên cổ Đinh Kim Lộc, sau đó Đinh Kim Lộc đang hôn mê vô thức mở miệng nuốt đồ vật.
Thoáng chốc, thuốc đã được nuốt xuống, nhưng nét mặt Tần Khải vẫn chẳng hề thả lỏng.
Anh lại lấy từ trong túi ra một bộ kim châm cứu.
Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh đều lo lắng đứng một bên.
Kim trong túi đựng có độ dài khác nhau, độ dày cũng không giống.
Cây nhỏ thì chưa tới một centimet, lớn thì dài bằng bàn tay.
Có cây mảnh như lông trâu, cây thì thô dày như kim may áo.
Mấy cây kim bạc này được đựng chung, số lượng lên tới mấy trăm.
Người ngoài nghề nhìn thì không thể phân biệt nổi nhưng Tần Khải lại chẳng cần nhìn, anh cứ giơ tay là lấy chính xác loại mình cần.
Anh ghim kim tìm huyệt vị không hề tốn sức, thuần thục trôi chảy.
Từ Vọng Đức một bên muốn hỗ trợ nhưng không thể chen vào.
Thấy thủ pháp thành thạo của Tần Khải, ông ấy há hốc mồm ngạc nhiên, mắt quan sát cẩn thận.
Từ khi tốt nghiệp viện y tới lúc hành nghề, ông ấy đã chữa bệnh hơn hai mươi năm.
Từ Vọng Đức lại chỉ có thể nhìn ra vài mục đích khi ghim kim của Tần Khải.
Năng lực này mà thuộc về một bác sĩ