Editor: May
Thời tiết Bắc Kinh.
Không biết có phải là giống như anh nhìn thấy hay không.
Cố Ninh Thư cúi đầu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của mình rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
Trình Thi Đồng đứng ở ngoài phòng bệnh của Cố Ninh Thư, dựa lưng vào mặt tường, ngước đầu, một tay liều mạng che miệng mình, rồi mới miễn cưỡng không khóc ra.
Nếu vừa rồi cô trực tiếp rời khỏi sẽ tốt biết mấy...
Nếu cô không có lo lắng cho tâm tình Cố Ninh Thư thì tốt biết mấy...
Như vậy cô liền không cần biết rõ chân tướng nhiều chuyện như vậy...
Cửa phòng bệnh màu trắng kia, ngăn ra hai thế giới.
Người trong cửa ảm đạm thất sắc.
Lòng người ngoài cửa đau nhức rơi lệ.
Trình Thi Đồng cứ như vậy đứng ở ngoài cửa rất lâu, cuối cùng dần dần bình phục tâm tình của mình, cô xoay người, từ từ đi ra ngoài bệnh viện.
Suốt đêm kia, có ba người, bởi vì cùng một chuyện mà mất ngủ.
Nhưng mà dù cuộc sống gian nan như thế nào, ngày đều đang tiếp tục.
Bắc Kinh ngày hôm sau, vẫn là thời tiết tốt sáng sủa.
Một buổi sáng tinh mơ, ba và mẹ Cố Ninh Thư rõ ràng
nhìn tâm tình con trai còn thấp hơn mấy ngày hôm trước, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Gặp được chuyện như vậy, trong lòng hai người già bọn họ cũng là không dễ chịu, nhưng ở trước mặt con trai, lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Cùng bệnh viện bàn bạc chuyện bồi thường, phần lớn cũng định ra rồi, nhưng cho dù số tiền bồi thường nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đâu...
Ba Cố Ninh Thư tựa hồ trong một đêm, đã già đi rất nhiều, ông bưng chén cháo trên tủ đầu giường lên, miễn cưỡng cười cười nói với Cố Ninh Thư: "Ninh Thư, ăn một chút gì đi, ba biết rõ hai ngày nay con không có tâm tình gì ăn gì hết, nhưng con càng không ăn, sức miễn dịch của thân thể lại càng không tốt a..."