Editor: May
Cố Ninh Thư xoay đầu lại, nhìn ba của mình một cái, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không muốn ăn."
"Nhưng mà..." Lúc ba Cố Ninh Thư còn muốn nói tiếp gì đó, mẹ Cố Ninh Thư lôi kéo tay áo ông nói: "Ninh Thư không ăn thì không ăn đi, mấy ngày nay trong lòng con trai không dễ chịu, ông cũng không phải không biết..."
"Vậy cũng không thể..." Ba Cố Ninh Thư có chút nóng nảy, chỉ là ông vừa nói phân nửa câu này, cửa liền truyện tới một giọng nói thanh thúy: "Chào chú, chào dì!!"
Ba mẹ Cố Ninh Thư đồng thời quay đầu nhìn lại, lại có thể phát hiện Trình Thi Đồng đang cười tủm tỉm nghiêng tựa ở cửa, nhìn hai người bọn họ.
"Đồng Đồng??" Ba Cố Ninh Thư ngẩn ra.
Vội vàng đứng dậy, quay đầu nhìn nhìn Cố Ninh Thư nằm ở trên giường bệnh, lại nhìn Trình Thi Đồng đứng ở cửa một chút, kích động mở miệng nói: "Cháu... sao cháu lại tới đây."
"Tụi cháu sắp khai giảng rồi, cháu liền tới đây sớm vài ngày, thuận tiện đến nhìn một chút thương thế của Tiểu Cố như thế nào rồi." Trình
Thi Đồng cười tủm tỉm đi vào trong phòng bệnh, cầm bữa sáng mang theo trong tay đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh Cố Ninh Thư, thuận tiện lại kéo một cái ghế, ngồi xuống ở bên cạnh anh.
"Chao ôi chao ôi, cháu có thể tới là tốt rồi." Mẹ Cố Ninh Thư cũng là vẻ mặt kích động nhìn cô nói: "Cái đó, Ninh Thư nhà chúng ta đây là đang cáu kỉnh không chịu ăn sáng đấy, bình thường nó nghe lời nói của cháu nhất, nếu không, cháu khuyên nó một chút??"
"A... Cáu kỉnh à..." Trình Thi Đồng cười tủm tỉm quay đầu, nhìn về phía Cố Ninh Thư.
Cố Ninh Thư ở trong nháy mắt cô đi vào, trong con ngươi có ngạc nhiên mừng rỡ, có kinh ngạc, thậm chí là không dám tin.
Giờ phút này, ánh mắt của anh kinh ngạc nhìn cô, rất sợ ở trước mắt mình là ảo giác.
Ngày hôm qua... Cô rõ ràng rất tức giận rống với mình "Cố Ninh Thư sau này anh đừng hối hận!" Sau đó liền rời đi...
Anh vốn cho là... Chính mình sẽ không gặp được cô nữa.
Không nghĩ tới...