Editor: May
Trình Thi Đồng nhìn mắt anh, rất nghiêm túc hỏi: "Nếu hôm nay người nằm ở trên giường bệnh là em, người ngã bệnh là em, Cố Ninh Thư, anh có rời khỏi em hay không??"
"... Anh sẽ không." Cố Ninh Thư nhìn cô, giọng run rẩy hồi đáp: "Nhưng anh càng hy vọng em có thể khỏe mạnh, an toàn sống sót."
"Được rồi..." Trình Thi Đồng chỉ cảm giác mắt mình đau xót, cô vội vàng nháy mắt mấy cái, nắm chặt tay Cố Ninh Thư nói: "Tiếp xúc bình thường với anh, là sẽ không bị nhiễm siêu vi trùng HIV, anh quên kiến thức liên quan lúc chúng ta học cao trung, từng học ở trên sách sinh học rồi ư??"
"Ừ..." Cố Ninh Thư cúi đầu đáp một tiếng, ánh mắt anh rũ xuống, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh mai của cô sít sao nắm tay của mình, bàn tay cô vẫn là ấm áp, nhu hòa ấm áp trước sau như một.
"Chao ôi... hiện tại em siêu cấp hối hận một chuyện a..." Trình Thi Đồng nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc hận nói với Cố Ninh Thư.
"Chuyện gì??" Cố Ninh Thư lập tức có chút khẩn trương nhìn cô, rất sợ cô nói hối hận lúc trước cùng một chỗ với anh.
"Chính là..." Trình Thi Đồng đột nhiên để sát vào ở bên lỗ tai Cố
Ninh Thư, thấp giọng nói: "Lúc nghỉ hè cấp ba... Không có leo lên anh."
Giọng nói của cô cực thấp vô cùng nhẹ, hơi thở ấm áp phun ở bên lỗ tai của anh, xen lẫn lời nói ái muội của cô, lại có thể khiến khuôn mặt tái nhợt của Cố Ninh Thư trong nháy mắt hiện ra một chút đỏ ửng.
Trình Thi Đồng nhìn bộ dáng thẹn thùng của anh, nhịn không được cười lên, cúi đầu nhẹ nhàng mổ một chút ở trên cánh môi đạm bạc của anh nói: "Cố Ninh Thư, anh thật sự là rất dễ dàng đỏ mặt, em thực siêu cấp thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của anh!"
"..." Cố Ninh Thư chỉ cảm giác trên cánh môi mình một trận cảm giác ấm áp, vừa chạm vào liền rời đi.
Anh vô thức lại lui về phía sau một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng nghiêm mặt nói: "Giữ một khoảng cách với anh, đừng hôn loạn anh. Sẽ lây bệnh, em có biết hay không??"
"Hôn môi mới sẽ không lây bệnh siêu vi trùng HIV." Trình Thi Đồng vẻ mặt buồn cười nhìn anh, duỗi tay chọc chọc bả vai anh.