Editor: May
"Chớ đụng lung tung vào anh!!" Cố Ninh Thư lại lui về phía sau, vẻ mặt thần sắc khẩn trương nhìn Trình Thi Đồng nói: "Giữ một khoảng cách!"
"Phốc..." Trình Thi Đồng nhìn bộ dáng anh, nhịn không được cười lên.
Anh càng như vậy, cô liền càng nhịn không được muốn trêu chọc anh.
Vì vậy, dứt khoát nửa người trên dò xét qua, một tay chống đỡ ở trên giường, tay kia chống đỡ trên giường bệnh sau lưng Cố Ninh Thư, vây cả người anh ở trong ngực, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng gằn từng chữ: "Em liền không giữ khoảng cách, anh có thể làm gì em??"
Cố Ninh Thư nhìn gò má thanh tú đáng yêu của cô trước mắt, làn da óng ánh trong suốt, trắng nõn trơn mượt của cô, nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, gần như có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên khuôn mặt của cô, môi đỏ thắm của cô cách môi của mình, chỉ có cự ly hai milimet, mà chóp mũi của cô gần như là đang chống đỡ ở trên lỗ mũi của mình.
Trái tim anh không tự chủ được lại bắt đầu nhanh chóng nhảy lên, cô cách anh cách gần như vậy...
Khoảng cách gần như vậy, cho dù là cha mẹ, ở sau khi biết được
anh bị nhiễm bệnh gì, cũng chưa từng thử qua...
Mà cô lại...
Nơi lạnh băng trong lòng Cố Ninh Thư kia, tựa hồ bị người nâng ở trong lòng bàn tay một lần nữa, dùng nhiệt độ cơ thể hâm nóng từng chút.
"Đồng Đồng... Đừng như vậy..." Trên trán của anh nhịn không được chảy xuống từng giọt mồ hôi thật nhỏ, trong mắt xinh đẹp của anh tràn đầy bất đắc dĩ nhìn cô: "Thực sẽ lây bệnh."
"Là sao, thật không??" Trình Thi Đồng cười tủm tỉm nhìn hỏi anh: "Nhưng siêu vi trùng HIV cũng sẽ không lây truyền thông qua không khí nha."
"Nhưng mà..." Cố Ninh Thư luôn cảm thấy, cô chỉ có bảo trì khoảng cách nhất định với chính mình, mới có thể đạt được an toàn tuyệt đối.
"Nhưng mà cái gì?? Hửm??" Trình Thi Đồng lại dựa vào gần anh một chút, cánh môi đỏ thắm đã dán lên môi anh.
Cố Ninh Thư bỗng chốc liền im lặng.
"Nói chuyện nha..." Trình Thi Đồng nháy mắt mấy cái, đầu lưỡi khéo léo thò ra miệng, nhẹ nhàng liếm môi màu hồng nhạt của anh một cái.