Editor: May
"Đẹp mắt." Cố Ninh Thư gật gật đầu, chân dài thẳng bước đi đến trước mặt cô, cúi đầu, trong ánh mắt mang theo kinh diễm không chút keo kiệt thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên nhớ tới mặc váy màu đỏ vậy?"
"Ai nha, hôm nay anh xuất viện nha!!" Trình Thi Đồng cười cười nói với anh: "Mặc kệ nói thế nào, đây cũng là một chuyện vui mừng, mặc tươi đẹp một chút thì tốt hơn, ăn mừng nha!!"
Cố Ninh Thư cười cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lại ở trên gương mặt cô.
"Hôm nay anh cũng rất tuấn tú a!!" Cùng lúc Trình Thi Đồng đắc ý cũng không quên khen anh, "Cuối cùng không cần mặc đồng phục bệnh viện, anh có cao hứng hay không?? Hắc hắc hắc, quả nhiên vẫn là mặc áo sơ mi trắng của mình soái khí hơn!!"
"Ừ, cảm ơn khen ngợi." Mắt Cố Ninh Thư chứa ý cười, cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái trên trán cô, sau đó duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh mai của cô, xoay người nói với ba mẹ sau lưng: "Ba, mẹ, tụi con đi đây."
"Chao ôi... Thật tốt, đi đi..." Mẹ Cố Ninh Thư nhìn Cố
Ninh Thư mặc áo sơ mi trắng cười nhẹ nhàng trước mắt, nhìn lại một chút Trình Thi Đồng mặc bộ váy đỏ đứng ở bên cạnh anh, nhịn không được lại bắt đầu dâng nước mắt lên.
Hai đứa nhỏ này rất xứng đôi a...
Nếu không có phát sinh chuyện như vậy, nếu như truyền máu không có bị nhiễm siêu vi trùng...
Giờ khắc này, bả hẳn sẽ vui vẻ cỡ nào...
"Được rồi, tại sao lại khóc chứ, hôm nay Ninh Thư xuất viện, ngày nên cao hứng như thế, tại sao bà lại bắt đầu rơi nước mắt??" Ba Cố Ninh Thư duỗi tay kéo tay áo mẹ Cố Ninh Thư một cái, ngoài miệng mặc dù oán giận bà, giọng nói của chính mình lại không nhịn được nghẹn ngào.
"Không khóc, không khóc." Mẹ Cố Ninh Thư vội vàng lau nước mắt, hít mũi một cái, nhìn hai người bọn họ nói: "Đi đi, buổi trưa mang hai người các con đi ăn ngon, chúng ta phải ăn mừng thật tốt."
"Được." Cố Ninh Thư quay đầu, vẻ mặt nụ cười ôn nhu nhìn Trình Thi Đồng kéo tay của mình, giọng nói trầm thấp đáp một tiếng.