Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn lắc đầu nói: "Anh chưa nói với bọn họ."
" Cái này... Thi đại học cũng không phải là việc nhỏ, anh đừng coi làm trò đùa, nghiêm túc suy xét rõ ràng!" Trong mắt Tiểu Thỏ khiếp sợ nhìn anh, chỉ cảm thấy hôm nay mìn chịu đủ loại trùng kích, thật sự là không ít.
"Ha ha..." Sau khi Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô nhịn không được bật cười, anh đưa tay sờ sờ đầu lông xù của cô, cười nói: "Lời này từ trong miệng em nói ra, tại sao liền cảm giác không được tự nhiên như thế a?"
"Em..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười không nói.
" Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ thuyết phục bọn họ." Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, thấp giọng nói.
"Uh`m..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
Hai người bọn họ đang nói chuyện liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, kỳ quái nói: "Hôm nay cha anh sớm như vậy liền trở lại rồi sao?"
" Không biết a..." Tiểu Thỏ lắc đầu.
"Đi xuống xem một chút." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, xoay người hướng tới dưới lầu đi đến.
Hai người đi đến cầu thang liền nhìn thấy một đống hành lý ở cửa.
"Mẹ??" Trình Chi Ngôn nhìn Chu Nguyệt đang mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong nhà, chần chờ một chút hô một tiếng.
"Ai, Ngôn Ngôn?" Chu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đứng ở trên bậc thang, sửng sốt một chút, kỳ quái nói: "Hôm nay con không cần tự học buổi tối??"
"Tiểu Thỏ... Có chút việc, con về trước." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó cau mày hỏi: "Mẹ đây là ra ngoài sưu tầm dân ca trở lại?"
"Đúng vậy, lần này thời gian đi có phần lâu, đi mấy cái quốc gia Châu Âu kia đã mệt rã rời, nơi nơi đều là giáo đường đỉnh nhọn, tòa thành cao ngất, đồ ăn lại khó ăn, rất không dễ dàng tìm đến một nhà hàng Trung Quốc, mẹ
sắp khóc rồi." Sau khi Chu Nguyệt để một đống đồ vật kia xuống, bắt đầu châm chọc.
Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn bà.
" Không được, mẹ mới vừa xuống máy bay, lại ngồi xe trở về, đã hai ngày không tắm rửa, mẹ đi tắm rửa một cái trước, một lát lại nói với các con." Chu Nguyệt vừa hướng tới buồng vệ sinh trên lầu đi vừa thuận miệng nói.
"A......" Trình Chi Ngôn nghiêng người sang bên cạnh nhường đường cho bà.
Tiểu Thỏ mắt thấy Chu mẹ đi qua, nhịn không được quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn một cái, hai người nhìn nhau cười cùng nhau lắc lắc đầu.
"Mẹ ơi! Đây là cái gì a!"
Trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến một tiếng Chu Nguyệt kêu to, ngay sau đó liền vang lên tiếng túi ni lông tất tất tốt tốt.
Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ vội vàng lên lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Nguyệt đứng ở chính giữa ba túi băng vệ sinh lớn, trên mặt tràn ngập hai chữ "Khiếp sợ".
"Cái kia..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn Chu Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Cái kia, hôm nay con tới cái kia rồi.... Trong nhà không có cái này... Anh nước chanh liền mua một chút trở về giúp con..."
" Cái này gọi là một chút?" Chu Nguyệt trợn to mắt nhìn con trai của mình, khóe miệng giật giật, nhịn không được châm chọc nói: "Com đây là mua vài năm về sao?"
" Vài năm?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, thanh âm nhàn nhạt hướng tới mẹ mình nói: "Không có a, con mua nửa năm, 42 gói mà thôi."
" 42 gói! Mà thôi?"