Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, cúi đầu không nói chuyện.
" Uy, cậu như vậy không được." Hạ Phong vẻ mặt thương tiếc nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Cậu không thích người ta liền trực tiếp từ chối a, cậu im lặng không nói ngươi như vậy tính là cái gì a, đưa hi vọng cho người ta sao?"
"Tớ nói với cô ấy, tớ có bạn gái rồi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn Hạ Phong một cái, xắn tay áo mình, vừa đi vừa nói: "Cực kỳ nghiêm túc nói qua, cô ấy không tin..."
"Vậy còn không phải bởi vì bạn gái nhỏ của cậu quá nhỏ rồi...." Hạ Phong liếc Trình Chi Ngôn một cái nói: "Tớ cũng không tin tương lai hai người các cậu thật sự có thể cùng một chỗ."
" Tin hay không tùy cậu." Trình Chi Ngôn tức giận hướng tới anh ta nói.
" Ai, ai, đừng a, đừng như vậy a, cậu đã nói với cô ấy cậu có bạn gái, vậy cậu giữ một khoảng cách cùng người ta a, cậu đưa áo khoác mình người ta để cho cô ấy cầm giúp cậu, đây là chuyện gì xảy ra?" Hạ Phong vẻ mặt bát quái tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn truy hỏi.
" Vừa rồi thời điểm cởi áo khoác không phát hiện." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Vân Hi đứng ở bên cạnh sân bóng rổ, trong mắt cô ta đang vui mừng nhìn chính mình.
Trình Chi Ngôn quay đầu lại hướng tới Hạ Phong bất đắc dĩ nói: "Tớ còn tưởng rằng là cậu túm áo khoác của tớ a, ai biết cởi ra mới nhìn thấy là cô ấy."
"..."
" Áo khoác đều đã ở trên tay cô ấy, tớ cuối cùng không thể trước mặt nhiều bạn học lại lấy tới đây như vậy..." Trình Chi Ngôn có chút đau đầu hướng tới Hạ Phong nói: "Hoàn hảo là cậu cũng đưa áo khoác mình cho cô ấy."
" Ai, được rồi, được rồi, dù sao cô ấy thích cậu người người đều biết." Hạ Phong hướng tới Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay nói: "Chỉ là cậu vẫn không nhắc tới, có một số người đã sớm ở trong lòng lặng im coi các cậu là một đôi rồi."
"..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày.
" Ai,
Trình Chi Ngôn! Hạ Phong! Hai người các cậu ngược lại tới đây a!" Thầy giáo đứng ở trung tâm sân bóng rổ hướng tới hai người bọn họ khua tay nói: "Nhanh lên, hai người đến một đội?"
" Đến đây." Hạ Phong ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn vội vàng hướng tới chỗ thầy giáo thể dục đi tới.
Các nữ sinh bên ngoài sân bóng rổ vẻ mặt hâm mộ ghen ghét nhìn Hạ Vân Hi, nhỏ giọng thảo luận nói: "Hạ Vân Hi, vừa rồi Trình Chi Ngôn nhà cậu hướng tới phía bên cậu nhìn thoáng qua, ôi, hai người thật sự là ân ái, cậu ấy sắp vào sân vẫn còn không quên nhìn cậu."
" Ai nha, các cậu nói loạn cái gì a." Hạ Vân Hi ôm quần áo hai người Trình Chi Ngôn và Hạ Phong, vẻ mặt khó xử trả lời một câu.
" Ai, nếu Trình Chi Ngôn là hoa có chủ, chúng ta đây cũng chỉ có thể nhìn xem Hạ Phong rồi." Nữ sinh kia hi hi ha ha nháo tiếp tục trêu chọc cô ta.
Hạ Vân Hi không biết nên tiếp tục nói cái gì, chỉ là xấu hổ cười cười, ngược lại ánh mắt tiếp tục hướng trung tâm sân bóng rổ.
Là từ lúc nào bắt đầu thích anh?
Cô tinh tế nhớ lại, giống như thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy anh ở cao nhất, anh mặc cả người quần áo thể thao màu đen, đeo cặp sách ngược ánh mặt trời, đi về phía trước mặt mình, lúc ấy cô chỉ cảm thấy bộ dáng vị nam sinh này thực đẹp trai, vóc dáng thật cao a...
Sau này biết anh cùng lớp với mình, ánh mắt liền nhịn không được vẫn hướng tới trên người anh.
Sau này không biết vì sao bạn cùng lớp luôn luôn nói mình và anh rất xứng đôi, một gốc cây nho nhỏ tên là thích kia mọc lên đáy lòng cô, càng ngày càng cao.