Editor: Quỳnh Nguyễn
"A..., không cần liền thôi." Trình Chi Ngôn có chút đáng tiếc nói một tiếng, tiện tay cầm bắp rang trong tay ném vào trong thùng.
Anh cũng không ăn.
"..."
Tiểu Thỏ giương mắt nhìn thùng bắp rang kia.
Thực ra cô vẫn lại là rất muốn ăn, làm sao bây giờ... Anh anh anh...
Thôi... Vẫn là xem phim đi...
Trong lòng Tiểu Thỏ xoắn xuýt vạn phần lại bắt đầu tiếp tục xem phim rồi.
Thực ra phim đã tiến hành hơn một nửa, vụ án cũng đã từ từ tiến vào cao triều.
Tiểu Thỏ đầu đầy mờ mịt nhìn nội dung phim trên màn hình, trong lòng vạn phần hối hận chính mình vừa rồi suy nghĩ bắp rang.
"Hung thủ là bảo vệ lên sân khấu ngay từ đầu bên cạnh nữ chính."
Ngay tại lúc cô suy nghĩ tung bay khắp nơi, lúc hoàn toàn không hiểu nổi phim nói cái gì, Trình Chi Ngôn đột nhiên hơi hơi xoay người ghé vào bên tai cô thấp giọng nói.
"A? Tại sao?" Tiểu Thỏ nháy mắt liền khiếp sợ.
Cô còn không hiểu được phim này nói cái gì, Trình Chi Ngôn vậy mà đã biết đến hung thủ là ai rồi hả??
"Bởi vì dựa theo thói quen loại phim trinh thám này, người kia là có khả năng nhất." Trình Chi Ngôn đè thấp thanh âm thấp giọng nói bên tai cô: "Hơn nữa người này nếu đơn thuần chỉ là cái bảo vệ mà nói, không có khả năng ở phía sau mỗi một lần phát hiện vụ án đều đúng lúc xuất hiện."
"A? Anh đã nhìn ra?" Tiểu Thỏ quay đầu, ánh mắt hướng tới màn hình lớn nhìn qua.
Cái bảo vệ trên màn hình kia mặc quần áo công nhân màu lam, mang theo mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, mặt mũi cực kỳ bình thường, liền cùng vô số người qua đường Giáp, Ất trong ngày thường chúng ta thường xuyên thấy không sai biệt lắm, phần lớn thời điểm đều là nhìn qua liền quên.
Không thể tưởng được một người như vậy vậy mà đều có thể bị Trình Chi Ngôn nhớ kỹ mặt.
Tiểu Thỏ tắc lưỡi, có chút không quá nguyện ý tin tưởng nói: "Vậy cũng không nhất định ông chính là hung thủ a, có lẽ diễn viên liền như
thế, mỗi lần đến chỗ đoàn diễn người không đủ, cho nên ông mới sẽ xuất hiện ở mỗi một vụ án đặc biệt a."
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, khóe môi gợi lên độ cong đẹp mắt, gật đầu nói: "Uh`m, em nói có đạo lý. Vậy chúng ta tiếp tục nhìn xem."
"..."
Tiểu Thỏ nhất thời có chút dở khóc dở cười.
2 phút sau.
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn Trình Chi Ngôn đang thật sự nghiên cứu một cái chân trước chính mình, hỏi: "Anh nước chanh đang làm gì thế?"
"Tùy tiện nhìn." Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng bàn tay cô, cúi đầu thuận miệng đáp.
" Không phải anh mới vừa nói chúng ta tiếp tục xem phim sao??"
" Nhưng anh đã biết đến hung thủ là ai rồi."
"Vậy tay của em có cái gì đẹp?"
" Nếu không thì anh có thể làm cái gì?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô thật sâu, khóe môi mang theo tươi cười nhợt nhạt nói: "Anh thấy em xem nghiêm túc như vậy, chung quy không thể túm em nói chuyện phiếm, quấy rầy em xem phim."
Nhưng mà anh đã quấy rầy em xem phim a!
Những lời này đến chỗ cổ họng Tiểu Thỏ lại vẫn còn cũng không nói gì.
"Ha ha ha... Thực ra... Cái phim này em không biết thế nào..." Tiểu Thỏ cười gượng hai tiếng, hơi có chút không tốt lắm hướng tới anh nói.
"Xem không hiểu??"
"Uh`m."
"Anh giảng một chút cho em nhé?"
"Được."
Tiểu Thỏ gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, chờ anh nói tóm tắt khái quát đơn giản rõ ràng nội dung phim cho mình.