Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ là hướng tới cô mỉm cười, giữa ánh sáng lúc sáng lúc tối ở trong rạp chiếu bóng hơi hơi cúi người, đem cánh môi mỏng chính mình nhẹ nhàng mà hôn trên môi hồng nhuận của cô.
"..."
Hơi thở trong veo mà lạnh lùng chuyên thuộc về Trình Chi Ngôn pha trộn mùi bắp rang say nồng, nháy mắt bao vây cả người cô lại.
Tiểu Thỏ có chút không rõ chân tướng nhìn Trình Chi Ngôn.
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm đang mang theo ý cười nhìn cô.
" Nước chanh..." Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc mới vừa mở miệng lưỡi anh đã thuận thế mà vào.
"Ưm..." Lời Tiểu Thỏ lập tức liền bị ngăn ở trong miệng.
Cô cảm giác đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, sau đó dọc theo cằm của cô nâng lên, làm sâu thêm cái hôn này.
Môi của cô bị anh mút nhẹ nhàng, động tác của anh thong thả mà ôn nhu, giống như đang đối đãi với trân bảo hiếm có.
Tiểu Thỏ không tự chủ được cảm thấy đầu mình có chút hoa mắt chóng mặt.
Cô vươn tay đi ra, cầm lấy vạt áo áo sơmi trắng Trình Chi Ngôn.
Đầu lưỡi của anh hoàn toàn cạy mở răng của cô, không mang theo một chút do dự tìm kiếm được đầu lưỡi của cô, ôn nhu quấn lấy.
Cái loại tiếp xúc xa lạ lại quen thuộc này, hơn nữa bọn họ hôn ở như vậy làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, không tự chủ được nóng lên.
Cô muốn phản kháng, lại phát hiện mình vậy mà một chút khí lực cũng không có.
Ngay cả ngón tay đều đã trở nên mềm nhũn, cả người liền giống như giẫm lên ở trên bông vải.
Trình Chi Ngôn hôn môi của cô một hồi, cánh môi mềm mại từ viền tai trượt đến vành tai của cô, nhẹ nhàng mà cắn vành tai tinh xảo của cô.
Cả người Tiểu Thỏ không tự chủ được run rẩy.
Từ từ, Trình Chi Ngôn bắt đầu làm sâu thêm hôn môi hai người, nhâm nhi thưởng thức hương vị tốt đẹp của cô, thân thể cô nho nhỏ mềm mại, cứ như vậy bị anh ôm ở trong ngực, anh cảm thấy chính mình gần như sắp rơi vào tay giặc, cô không hề chống
cự thuận theo.
Điều này làm cho anh gần như chấp nhất không ngừng làm sâu thêm cái hôn này.
Lòng bàn tay anh ấm áp dọc theo vành tai của cô, xẹt qua cổ của cô, mãi cho đến trước bộ ngực cô.
Bộ ngực cô xinh xắn vừa mới bắt đầu trổ mã, cảm giác mềm mại thậm chí có làm anh mê muội.
Tiểu Thỏ giật mình một cái, theo bản năng hướng về sau né tránh.
Trình Chi Ngôn nhất thời phục hồi tinh thần lại.
Khi anh ý thức được mình khát vọng gì gì đó, anh nháy mắt liền buông lỏng người trong lòng ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ đã đỏ rực gần như sắp nhìn không ra màu sắc lúc đầu.
Hơi thở Trình Chi Ngôn cũng có chút không ổn định, anh hồi phục một hồi mới đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
"A?" Tiểu Thỏ đỏ mặt, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn vẻ mặt cô nghi ngờ, hơi run sợ giật mình, sau đó cười cười lắc lắc đầu nói: "Thôi, em vẫn còn không biết."
"Cái gì a??" Tiểu Thỏ thấy anh cứ thế nói chuyện, càng thêm mê hoặc rồi.
Không có gì." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, giờ phút này tình tiết vụ án đã đến chỗ mấu chốt, mấy người làm chứng đã xuất hiện, gần như mọi người đều đã chứng minh người bảo vệ vừa mới bắt đầu xuất hiện chính là hung thủ giết người.
"Xem đi, phim đã sắp đến kết thúc rồi." Trình Chi Ngôn vừa nhìn màn hình vừa hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Anh nói cái bảo vệ kia chính là hung thủ giết người mà