Editor: Quỳnh Nguyễn
"..."
Tiểu Thỏ nháy mắt bị những lời này của Trình Chi Ngôn làm ngoài khét trong sống.
"Cho nên..." Cô nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn cúi đầu nghiêm túc viết chữ, nhịn không được kéo kéo môi hướng tới anh hỏi: "Thực ra mẹ em căn bản liền không từng có tới tìm em, chỉ là chính anh muốn kêu em tới văn phòng mà thôi?"
"Uh`m, trả lời rồi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn cô, sau đó cầm cái nắp bút máy nắp lại bút trong tay đặt lại trong ống đựng bút trên mặt bàn công tác, cầm bảng kia đứng dậy thấp giọng nói: "Anh đi giao cái bảng này trước một chút, em ở trong phòng làm việc chờ anh."
"Ách... A......" Tiểu Thỏ choáng váng nhìn Trình Chi Ngôn đi ra văn phòng, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Cô đánh giá mọi nơi gian phòng làm việc này, vừa rồi lúc vào toàn bộ lực chú ý cô đều đặt ở trên người Trình Chi Ngôn, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới tình huống xung quanh, giờ phút này nghiêm túc nhìn thoáng qua mới phát hiện, đây thực ra là một gian văn phòng độc lập.
Trong không gian to như vậy cũng chỉ đặt bàn công tác một mình Trình Chi Ngôn.
Gần cửa là một sô pha rất lớn cực kỳ mềm mại, trước sofa có một cái bàn trà thủy tinh, trên bàn trà còn đặt một chút hoa quả.
Bên cạnh còn có không ít cây cối xanh biếc.
Đối diện bàn công tác của anh chính là một giá sách, trên giá sách bày đủ loại bộ sách.
Sau khi Tiểu Thỏ đánh giá một vòng xong, thu hồi ánh mắt chính mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Văn phòng anh nước chanh có phải có phần quá mức xa hoa hay không?
Cô cũng không phải không đi qua văn phòng giáo viên khác, những giáo viên đó phần lớn đều là bốn đến sáu người một gian phòng làm việc, bàn công tác mỗi người đều dựa vào cùng một chỗ, có đôi khi học sinh nhiều, ngay cả chỗ đều không đủ.
Ngay lúc Tiểu Thỏ lòng tràn đầy nghi hoặc, cửa văn phòng Trình Chi Ngôn lại bị đẩy ra.
"Được, đã đưa bảng qua, chúng ta về nhà đi."
Trình Chi Ngôn bước nhanh đến bên cạnh Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ đầu cô, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu hướng tới cô nói.
"Cái kia... Nước chanh... Thầy...." Tiểu Thỏ một chốc vẫn lại là thay đổi, cô mới mở miệng liền chần chờ một chút, trước mắt cũng chẳng muốn lại sửa chữa, vì thế liền tiếp tục hỏi: "Văn phòng này của anh.... Có phải có phần lớn hay không?"
"Vậy sao?" Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, tiện tay kéo ngăn kéo bàn công tác ra, cầm một chuỗi cái chìa khóa sau đó hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay vừa đi vừa nói: "Đây lúc đầu là phòng làm việc của phó hiệu trưởng các em, làm sao có thể không lớn?"
Cái gì?
Tiểu Thỏ nhất thời trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn, anh còn chiếm phòng làm việc của phó hiệu trưởng chúng ta??
Anh không phải chỉ làm một cái thầy giáo vật lý kiêm chủ nhiệm lớp sao?
Anh đây là muốn xưng bá toàn bộ trường học a!!
" Đừng dùng ánh mắt ngạc nhiên như thế nhìn anh." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ, giống như biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, thản nhiên nói: "Anh đối với việc làm hiệu trưởng trường học các em không có hứng thú."
" Vậy anh còn chiếm dụng phòng làm việc của phó hiệu trưởng chúng ta?" Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.
"Không có biện pháp." Trình Chi Ngôn giang tay, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Tiểu Thỏ nói: "Người nào để cho ba ra mặt nhét anh vào a, hiệu trưởng còn tưởng rằng cha anh vốn định lót đường cho con trai của mình a."