Editor Quỳnh Nguyễn.
Tiểu Thỏ đứng trước bảng thông báo, đưa mặt nhìn sát những bức ảnh dán ở trên kia, những bức ảnh đó, đều đặt trong một quyển album trong cái ngăn kéo ở trong phòng Trình Chi Ngôn.
Cô nhớ lúc mình lật quyển photo album này, một bên hướng Trình Chi Ngôn nhỏ nước miếng:" Tại sao trong mỗi bức ảnh chụp em, em cười nhìn ngu đến vậy???"
Trình Chi Ngôn đến gần liếc mắt một cái, sau đó nhún vai một cái, trả lời với vẻ mặt muốn ăn đòn:"Bời vì anh thích dáng vẻ cười khúc khích của em."
Vậy mà lúc này, cô đứng ở chỗ này, lại đột nhiên cảm thấy, may là chính mình trong bức ảnh cười vẻ ngây ngô, không có biết cách tạo dáng, nếu không, nói không chừng những người kia còn muốn truyền ra những chuyện không tốt về anh em rồi.
Trình Thi Đồng đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, cũng ngẩng đầu nhìn lên những bức ảnh, vừa xem vừa cười:" Không phải chứ Tiểu Thỏ, cậu làm sao lại cười thành như vậy, nhìn vui mừng đấy chứ?? Ôi, chú tớ đời trước tạo phải nghiệt gì, kiếp này mới gặp phải nữ...... Ạch.... em gái như cậu nha......"
Em gái nha......
Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn Trình Thi Đồng một chút, trong nháy mắt toàn bộ bất an trong lòng đều biến mất.
Chỉ cần hiệu trường đồng ý với điều này, đừng nói là cô cùng Trình Thi Đồng làm anh em, dù có làm chị em cô cũng đồng ý nha!
"Đi thôi, trở về phòng học đi!" Tiểu Thỏ thở dài một hơi nhẹ nhõm, đưa tay kéo ống tay áo Trình Thi Đồng, thấp giọng nói.
"Ừ." Trình Thi Đồng gật gù, vui vẻ cùng Tiểu Thỏ đi về lớp học.
Lần này, hai người đi vào trong phòng học, tuy rằng bạn trong lớp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ, thế nhưng ánh mắt khác rõ ràng, lần này có vẻ thân thiện hơn nhiều.
Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Lập tức có người cười hì hì đến gần nói:" Tiểu Thỏ, sao cậu không nói sớm cậu cùng thầy giáo Trình là anh em, làm mọi người còn
hiểu lầm cậu."
"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, nếu sớm biết cậu là em gái của thầy giáo Trình, tớ nhất định sẽ giúp cậu ngăn những lời đồn kia!" Một người khác tiến tới phụ họa.
"Thôi đi, vừa người các cậu nói Tiểu Thỏ của chúng ta như thế nào, các cậu cho rằng tớ mất trí nhớ sao?" Trình Thi Đồng nhìn hai người họ đầy vẻ khinh bỉ, trong giọng tràn đầy khinh thường nói:" Cái gọi là làm mọi người hiểu lầm, lẽ nào chuyện này là Tiểu Thỏ sai sao, chính suy nghĩ xấu xa của từng người các cậu, suy nghĩ xấu xa về người khác, quay đầu lại vẫn là người khác không đúng? Thật sự là chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy, nếu tớ là cậu, tớ đây biết điều một chút thì không lại đây nói chuyện cùng Tiểu Thỏ!"
Trình Thi Đồng người này, đừng xem bình thường tươi cười hớn hở, nếu chọc tới cô, một cái miệng, cũng đủ để đem người khác vào chỗ chết.
Vừa nãy hai học sinh bị cô nói một trân, trên mặt bừng bừng tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ biết kìm nén, trở về chỗ ngồi của mình.
Trình Thi Đồng trừng mắt với hai người, đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Thỏ, an ủi cô nói:" Không có chuyện gì, đừng lo lắng!"
Tiểu Thỏ dở khóc dở cười, nhìn Trình Thi Đồng nói:" Tớ đã có cậu hộ tống bên cạnh, có thể có chuyện gì được chứ....... Tớ đang lo lắng cho người khác bị cậu mắng tức mà chết thôi!"
"Đáng đời những người đó!!" Trình Thi Đồng bĩu môi khinh thường, nếu không vì Tiểu Thỏ, cô cũng chẳng muốn nói chuyện với những người đó!