Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà nhìn vẻ mặt anh không muốn phản ứng chính mình, cô đành phải lén lút thè lưỡi, im lặng không nói lời nào.
Chờ ăn xong điểm tâm, Trình Chi Ngôn đứng dậy vừa hướng tới cửa đi vừa hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nhanh lên, đeo cặp sách, ra ngoài."
"Đợi em một chút..." Tiểu Thỏ vội vội vàng vàng đeo cặp sách hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở cửa đuổi theo.
Là cô ảo giác sao...
Vì sao buổi sáng hôm nay cô cảm thấy bộ dáng anh nước chanh giống như không cao hứng a...
Hai người một đường không nói gì hướng trường học.
Trong lòng Trình Chi Ngôn có một chút tức giận, đêm qua trước cái gì kia, anh rõ ràng hỏi qua Tiểu Thỏ rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không, cô vẻ mặt nghiêm túc nói cho anh, cô biết.
Kết quả, mới sáng ngày thứ hai cái gì đều đã quên.
Nhưng mà chuyện này cũng không có thể toàn bộ trách trên người Tiểu Thỏ, chính mình biết rõ rành rành cô uống rượu, nói cái gì đều có thể tiếp tục, lại vẫn là dễ dàng tin...
Hiện tại ngẫm lại...
Trong lòng Trình Chi Ngôn lại có chút hối hận, đều đã nhịn nhiều năm như vậy, vì sao còn có thời gian một tháng liền lại cứ nhịn không được rồi hả??
Lần đầu tiên hai người là ở tình hình cô uống say phát sinh, như vậy đối với cô mà nói, cực kỳ không công bằng...
Mà Tiểu Thỏ ngồi vị trí bên cạnh tài xế, vừa thật cẩn thận quan sát vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn, vừa suy nghĩ nên như thế nào mở miệng nói chuyện cùng anh.
Nhưng mà cô xoắn xuýt một đường, cũng không có hỏi ra.
Đến chỗ cửa trường học, Tiểu Thỏ chần chờ một phen, xuống xe, mới vừa giơ tay lên hướng tới Trình Chi Ngôn quơ quơ, Trình Chi Ngôn liền đã một cước đạp xuống chân ga lái đi rồi.
"Khụ khụ khụ..." Ô tô đi mất khiến cho từng đợt bụi đất mặt đất bay lên.
Tiểu Thỏ bị những cái bụi đất này bị sặc, nhịn không được ho hai tiếng.
Xem ra anh nước chanh là thật mất hứng rồi....
Xong rồi xong rồi, đã nói uống rượu hỏng việc đi...
Cô vội vàng
đi lớp học tìm Trình Thi Đồng hỏi một chút cô rốt cuộc làm cái gì Trình Chi Ngôn.
Vào trong lớp, Trình Thi Đồng đang cúi đầu viết bài thi, Tiểu Thỏ vẻ mặt rầu rĩ không vui đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, sau đó quay đầu lại duỗi tay vịn chặt cánh tay Trình Thi Đồng, đôi mắt vô cùng chân thành nhìn cô hô một tiếng: "Đồng Đồng..."
"Làm gì??" Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ hỏi.
"Cậu thành thật nói cho tớ biết, ngày hôm qua sau khi uống rượu tớ đã làm gì anh nước chanh rồi...." Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn bực hỏi.
"Tớ làm sao mà biết, ngày hôm qua ăn vào một nửa cơm chiều tớ cùng Cố Ninh Thư liền đi a, dù sao trước khi đi, cậu trước mặt hai người chúng ta cường hôn chú nhỏ." Trình Thi Đồng nhún vai, vẻ mặt không nói gì nói.
"..."
Trước mặt mọi người cường hôn!?
Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, ai... Kỳ thật cái này... Cũng không tính cái gì a... Trước kia không phải cũng như vậy qua...
"Làm sao vậy??" Trình Thi Đồng nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ rầu rĩ không vui, thuận miệng hỏi.
"Tớ cảm thấy ngày hôm qua tớ nhất định làm chuyện gì làm cho anh nước chanh mất hứng rồi...." Tiểu Thỏ thanh âm trầm thấp hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Buổi sáng hôm nay anh cũng chưa để ý tớ..."
"Vậy cậu hẳn là đến hỏi chú nhỏ a, hỏi tớ có ích lợi gì..." Trình Thi Đồng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô, sau đó đột nhiên đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Đúng rồi, quà tặng ngày hôm qua tớ đưa cho cậu, hai ngươi dùng không??"