Editor: Quỳnh Nguyễn
"Quà tặng gì??" Tiểu Thỏ vẻ mặt vẻ mê mang nhìn Trình Thi Đồng.
"..." Trình Thi Đồng nhất thời vẻ mặt không nói gì nhìn cô, "Chẳng lẽ... Tớ cùng Cố Ninh Thư đưa quà tặng cho cậu ngày hôm qua, cậu đều không có dùng, cũng không có mở ra?"
"Ách... Tớ..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gãi gãi đầu chính mình, hướng tới Trình Thi Đồng xấu hổ cười cười nói: "Tớ không quá nhớ rõ rồi... Đêm qua tớ uống rượu sao, nếu như tớ nhớ rõ chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ không chạy tới hỏi cậu, anh nước chanh rốt cuộc vì sao mất hứng rồi."
"..."
Trình Thi Đồng dùng một loại biểu tình không có thuốc nào cứu được nhìn cô, sau một lúc lâu lắc lắc đầu thở dài một hơi nói: "Thôi, thôi, quà tặng a??Tớ đưa để chỗ nào rồi??"
"Ách... Ấn tượng cuối cùng ngày hôm qua... Hẳn là ở trong cặp sách rồi..." Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ tới, cô vội vàng cúi đầu lật cặp sách, sau đó...
Thấy được cái hộp giấy nhỏ trong cặp sách mình.
Cô cầm hộp giấy từ trong cặp sách ra, sau đó hướng tới Trình Thi Đồng quơ quơ nói: "Ở chỗ này a, đây là quà tặng cậu đưa tớ a! Oa... Đóng gói sao đã bị dỡ xuống rồi hả??"
"Muốn chết! Cậu giơ cao như vậy làm gì? Là sợ người khác nhìn không thấy sao!!?" Trong lòng Trình Thi Đồng cả kinh, vội vàng đưa tay che tay Tiểu Thỏ, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh một chút, lúc này mới đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Giấu kỹ, đừng bị những người khác thấy a..."
" Vì sao??" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn cô, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua hộp giấy trong tay mình: "Bên trong này là gì, cậu thần bí như vậy làm gì??"
Tiểu Thỏ vừa nói vừa cầm cái hộp giấy kia trong tay hạ thấp, sau đó mở ra rồi.
Những cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ bên trong này lập tức liền nhảy
mắt.
"..."
"..."
Hai người Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ đồng thời nhìn chằm chằm những cái hộp nhỏ bên trong hộp giấy này, nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến ngẩng đầu, nhìn Trình Thi Đồng trước mắt, kéo kéo môi nói: "Cậu.... Đưa tớ nhiều như vậy.. Này gì... Làm gì a??"
"Vô nghĩa, còn có thể làm gì, đương nhiên là vì suy nghĩ cậu và chú nhỏ "Tính" phúc a..." Trình Thi Đồng tức giận liếc cô một cái, sau đó đưa tay cầm cái nắp cái kia hộp giấy che lại, một lần nữa nhét trở về cặp sách của cô: "Cất kỹ cất kỹ, đừng bị những người khác thấy, đây chính là tại trường học, cũng không phải ở trong nhà các cậu."
"..." Tiểu Thỏ có chút không nói gì.
Đôi mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Thi Đồng rất lâu, rốt cục hướng tới cô cười gượng một tiếng nói: "Cảm ơn a..."
"Không khách khí..." Trình Thi Đồng thản nhiên nói.
Hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau như vậy rất lâu, Trình Thi Đồng thở dài một hơi, hướng tới Tiểu Thỏ tiếc hận nói: "Xem ra đêm qua chú nhỏ không có làm cậu a.... Những cái gì gì đó đó trong hộp này đều đã hoàn hảo không tổn hao gì, không có mở ra a... Ai..."
"Vô nghĩa!!" Tiểu Thỏ liếc Trình Thi Đồng một cái, thanh âm rầu rĩ nói: "Anh nước chanh làm sao có thể là cái loại người giậu đổ bìm leo này?? Hơn nữa, trước kia anh đã nói, đều đã nhịn nhiều năm như vậy, lại không cần một tháng này..."
"Phi!!" Trình Thi Đồng tức giận nhìn Tiểu Thỏ nói: "Đều là cậu, làm hại chú nhỏ đều sắp biến thành Ninja rùa rồi!!"