Editor Quỳnh Nguyễn
"Thế sao..... Vì hiện tại đã hiểu chuyện, nên sẽ không còn muốn làm vợ của anh nữa sao?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, âm thanh mang theo một chút bỡn cợt hướng về cô hỏi.
"Không phải......." Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của cô, lắc lắc liên tục, "Không phải là ý đó......"
"Anh biết em là có ý gì......" Trình Chi Ngôn thấy cô đang bối rồi, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên bờ môi của cô rồi nói:"Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh về khách sạn."
Nếu là bình thường, Tiểu Thỏ nghe thấy câu này, nhất định sẽ mơ tưởng viễn vông, nhưng vào giờ phút này, cô đang đến ngày kinh nguyệt, nên khi nghe tới câu này, tự nhiên suy nghĩ anh có chút mệt mỏi, muốn nhanh chóng về khách sạn để nghỉ ngơi.
Dù sao......
Sáng sớm hôm nay, có người nào đó đã nói, không cầm thú đến mức ra tay đối với một cô gái đang đến kinh nguyệt.
Nhưng mà......
Sự thật chứng minh, Tiểu Thỏ hiển nhiên đã nghĩ lầm rồi.
Tuy nhiên cô cũng không thể biết được, đối với Trình Chi Ngôn thì công việc yêu thích của anh chính là tìm mọi cách để trêu chọc cô.
Chính vì thế, vừa về tới khách sạn, anh đã vòng tay qua eo của cô, sau đó đẩy lưng cô dựa vào tủ quần áo trong sách sạn.
Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười viên vãn trong mắt anh, âm thanh chần chờ hỏi:" Anh..... ĐỊnh làm gì?"
Trình CHi Ngôn vẫn không nói lời nào, một tay chống lên tủ quần áo, một tay khác giữ lấy eo cô, cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên bờ môi hồng hào của cô.
Đầu lưỡi mềm mại của anh lướt nhẹ trên bờ môi của cô, mãi đến khi bờ môi của cô bị tê, anh mới dễ dàng cạy hàng răng, đem đầu lưỡi luồn vào bên trong.
Mà bàn tay vừa dài vừa thon, cũng từ từ luồn vào bên trong áo sơ mi của cô.
Tiểu Thỏ bị hôn mãi không nói lên lời, huống gì cả người cô đang bị dồn, dựa vào tủ quần áo,
đến một chút không gian để né tránh cũng không có.
Trong cơ thể cô, dần dần xuất hiện một cảm giác đầy khát vọng, loại cảm giác đó khiến cô thèm khát Trình Chi NGôn, càng muốn gần gũi hơn nữa.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ hôn cô một lúc, sau đó buông tay ra, con ngươi đen nhánh trong mắt nhìn cô, phất như bầy sói đang rượt đuổi đàn cừu trên thảo nguyên.
Tiểu Thỏ nhìn thấy ánh mắt của anh, bất giác cảm thấy run sợ, lúc sau, không tự chủ liền đáp lại một câu:" CHuyện đó..... Em không thể điều chỉnh được chuyện kinh nguyệt..... Anh..... Anh đừng trách em....."
Một câu nói, khiến Trình Chi Ngôn ngẩn ra, lập tức lại cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiểu Thỏ nhìn Trình CHi Ngôn đang đặt đầu trên vai cô cười không ngậm miệng lại được, âm thanh chần chờ hỏi:" Anh...... Anh đây là...... Bị ức chế trong thời gian quá lâu..... Dẫn đến tình thần bị loạn rồi sao??"
Lại một câu nói, trong tức khắc khiến Trình Chi Ngôn ngừng cười.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ, không nhịn được dùng sức véo véo, thở dài một hơi:"Quên đi, chờ thêm mấy ngày nữa."
"Đúng vậy, đúng vậy, ngược lại đã nhịn hơn mười mấy năm, nhịn thêm mấy ngày nữa, chắc là không có vấn đề gì?" Tiểu Thỏ nhanh nhanh gật gật đầu nói.
"Có vấn đề......." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của cô, trầm giọng nói.
"A? Có vấn đề gì?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, vội vàng hỏi.
"Đến lúc đó..... Có lẽ sẽ đòi hỏi không giới hạn......"