Editor Quỳnh Nguyễn.
Và hậu quả của câu nói kia, chính là ngay ngày hôm sau, Tiểu Thỏ nhất định đòi bỏ về quê.
Ở lại Nam Kinh thật sự quá là nguy hiểm!
Lúc Trình Chi Ngôn không có việc gì liền kiếm Tiểu Thỏ để trêu chọc một hồi, khiến cô như muốn bốc hỏa toàn thân, sắp không thể nhịn được, nhưng bởi vì lại vướng víu chuyện đang đến ngày kinh nguyệt không thể tự do, qua nhiều lần, Tiểu Thỏ vẫn cảm thấy, chính mình cần cuốn gói rời khỏi đây mới là an toàn.
Không phải vậy, thật sự là không thể nhẫn nhịn được.
Ngay ngày hôm sau, Trình Chi Ngôn đang tập trung vào chuyện chấm bài thi đại học, Tiểu Thỏ lén lút thu xếp hành lí của mình, gọi xe đi đến trạm xe, mua vé trở về quê, sau đó liền nhắn tin thông báo cho Trình Chi Ngôn rằng mình đã đi rồi, lúc này mới cảm nhận được mình đã được an toàn rồi.
Trong lúc ngồi chờ xe đến ga, sảnh đứng đầy người.
Vừa vặn vào lúc này kết thúc thi đại học, có không ít học sinh của phụ huynh cùng nhau đi mấy cái thành phố để du lịch một lần, Tiểu THỏ xuyên qua tầng tầng đoàn người, thật vất vả mới tìm được một chỗ trống ngồi xuống.
Còn hơn 30 phút nữa mới đến giờ xuất phát, pin điện thoại di động của cô hiện lên không quá 20%.
Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ài, ai bảo tối hôm qua cô không sạc điện thoại.
Tất cả đều do Trình Chi Ngôn, nếu không có anh thì......
Tiểu Thỏ suy nghĩ, suy nghĩ, mặt không tự chủ được lại đỏ lên.
Ngồi chờ cũng cảm thấy tẻ nhạt, TIểu THỏ đưa tay chống cằm nhìn xung quanh.
Ừ........
Người kia mang theo túi da rắn màu hồng lam hẳn là ở Nam Kinh, còn có một cái laptop dặt trên đầu gối, hẳn là đi làm việc.
Bên cạnh có một em gái mặc một chiếc váy màu trắng, có in thêm một đóa hoa màu xanh lam........ Xem ra cô cũng đang tập trung suy nghĩ......
Tiểu Thỏ nhìn một chút, đột nhiên ở trong đám đông nhìn thấy một bóng lưng quen
thuộc.
Đầu cắt tóc ngăn ngắn...... Dáng người gầy gò...... Đôi lúc xoay ngang lại thấy gò má quen thuộc.
Tiểu Thỏ nhất thời vui vẻ, cô lén la lén lút đi tới phía sau người đó, đột nhiên vỗ vai một cái, la lớn:" Cố Ninh Thư!"
Người đó quay đầu lại, đúng là một thanh niên thanh tú, ngũ quan cũng có mấy phần giống như Cố Ninh Thư, chỉ là dưới khóe mắt có một nốt rồi nho nhỏ.
"Ạch...... Chuyện này..... Thật thất lễ..... Chuyện này ta.... Nhận lầm người......" Tiểu Thỏ nhìn người trước mắt rõ ràng trưởng thành hơn so với Có Ninh Thư, nhất thời ngượng ngùng mà nói.
Người kia hơi ngẩn người, lập tức cười cười, trầm giọng nói:" Không sao, em cũng không phải là người thứ nhất nhận lầm anh là cậu ấy."
"Ai?" Tiểu Thỏ Trừng đôi mắt, nhìn cậu ta, một lát, rốt cục nghĩ ra:" Anh anh anh..... Anh là người lần trước ở trong nhà Cố Ninh Thư, đúng..... Là anh trai của cậu ấy đúng không? Tên gì nhỉ?"
Tiểu Thỏ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó vỗ tay một cái nói:" TIểu Hòa Thượng! Đúng rồi, Trình Thi Đồng gọi anh là Tiểu Hòa Thượng!"
Cố Trừng Tịch có chút bất đắc dĩ nhìn cô, khóe môi ngoắc ngoắc nói:" Ta có đến chùa mấy ngày, tại sao cái tên Tiểu Hòa Thượng lại muốn đi theo ta cả đời."
"Ạch..... Khà khà khà..... Thật xin lỗi....." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu chính mình nói:" Em biết trước anh đã từng nói tên anh, thế nhưng đã là việc của mấy năm trước, em cũng không còn nhớ rõ."
"Cố Trừng Tịch. Trừng là sáng tỏ, Tịch là yên tĩnh." Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười, hướng về Tiểu Thỏ nói lại một lần nữa.