Editor: Quỳnh Nguyễn
"Mới không có!!" Tiểu Thỏ ra sức hướng tới Trình Chi Ngôn trợn trừng mắt nói: "Từ nhỏ đến lớn em đều đã cùng một chỗ với đại phúc hắc, đối phó mấy tiểu yêu cấp bậc nhỏ kia còn không phải một bữa ăn sáng, hừ!!"
Trình Chi Ngôn nhìn cô, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô nói: "Em chừng nào thì mới có thể nghiêm túc chăm chỉ địa ghen một lần cho anh xem??"
Tiểu Thỏ lắc đầu, bỏ lại bàn tay anh cầm ở trên mặt mình phía sau nói: " Vì sao muốn em ghen, Đồng Đồng nói, ghen không có ý nghĩa nhất, chỉ có đem tình địch bóp chết tại giai đoạn nảy sinh, mới có thể bảo đảm thể xác và tinh thần chính chúng ta khoan khoái!"
"Em đi theo Trình Thi Đồng...." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút,, sau một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: "Cũng không học được cái thứ tốt..."
"Ha ha." Tiểu Thỏ cười hì hì kéo cánh tay Trình Chi Ngôn nói: "Như vậy không được sao, chẳng lẽ phải muốn ghen với anh cãi nhau anh mới cao hưng??"
"Không phải." Trình Chi Ngôn có chút mất mác nhìn Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: "Chính là muốn để cho em thật sự ghen một lần cho ta xem..."
"A......" Tiểu Thỏ có vẻ đăm chiêu gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh nói: "Anh nước chanh, có phải anh đặc biệt không có cảm giác an toàn hay không?"
Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, thuận miệng nói: "Vì cái gì nói như vậy?"
"Bởi vì trong lòng anh khẳng định cảm thấy chỉ có ghen mới có thể chứng minh em để ý anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì kéo cánh tay của anh, đầu cọ xát trên người anh nói: "Có phải như vậy hay không??"
"..."
Trình Chi Ngôn trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu, đưa tay sờ sờ đầu của cô nói: "Cho là vậy đi."
"A......"
Tiểu Thỏ gật gật đầu, cũng không có tiếp tục kéo dài đề tài.
Tính tiền xong, mang theo đồ đạc về nhà, Tiểu Thỏ từ trong ngăn kéo phòng bếp lục ra một tạp dề, nhìn cũng không phải
cái gì tạp dề mới gì, nhưng tạp dề này vẫn gấp xếp ở bên kia không dùng qua, nghĩ đến hẳn là chủ cho thuê nhà trước lưu lại.
Tiểu Thỏ đem tạp dề lấy ra, để phía bên ngoài cửa sổ dũ vài cái, sau đó ngân nga thắt trên lưng.
Cô từ trong túi đem nguyên liệu nấu ăn tối hôm nay phải làm ra, sau đó để vào trong bồn rửa rửa sạch.
Trình Chi Ngôn liền đứng ở cửa phòng bếp, dựa ở trên khung cửa, hai tay ôm ở ngực nhìn cô, sau một lúc lâu cô nghe được trong thanh âm của anh mang theo mỉm cười vang lên sau lưng cô nói: "Muốn anh giúp hay không?"
"Không cần a, anh đi trong phòng khách xem ti vi đi....... Ách... Giống như không có ti vi..." Động tác Tiểu Thỏ đang rửa rau ngừng lại, sau đó lắc lắc đầu nói: "Vậy anh đi ngồi xem tin tức điện thoại di động một hồi, em nấu cơm rất nhanh, nửa giờ có thể chuẩn bị tốt."
"Thật sự không cần anh giúp sao??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ gầy yếu, chậm rãi đi đến bên người cô, hai tay ôm eo, của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy lỗ tai chính mình run lên một hồi, cô khẩn trương rụt rụt đầu, hướng tới Trình Chi Ngôn trừng mắt một cái nói: "Thật sự không cần anh giúp, anh khẩn trương qua bên kia ngồi đi, không cần quấy rầy em rửa rau, nói cách khác, chúng ta liền tính hơn hai giờ cũng không kịp ăn cơm."
"Được rồi." Trình Chi Ngôn mỉm cười, Tiểu Thỏ nhà anh muốn biểu hiện một phen, anh như thế nào có thể không cho cô cơ hội này a??
Vì thế, nhẹ nhàng ấn nụ hôn kế tiếp trên cổ trắng nõn, Trình Chi Ngôn trở về trong phòng khách.