Editor: Quỳnh Nguyễn
"A......" Trình Chi Ngôn ý tứ hàm xúc lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi má trắng nõn như ngọc của Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Xem ra là đêm qua anh không đủ cố gắng a... Vậy mà cho em hôm nay sớm như vậy liền thức dậy..."
Tiểu Thỏ vừa nghe đến những lời này trong lòng nhất thời kinh hãi, vội vàng xoay người lại, một khuôn mặt tươi tắn hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không không không.... Ngày hôm qua anh.... Cái gì kia đã phi thường cố gắng, buổi sáng lúc em rời giường đấu tranh gần nửa giờ mới thức dậy..."
"Vậy sao?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, khóe môi gợi lên đường cong mờ.
"Đúng a." Tiểu Thỏ khẩn trương gật đầu, túm cánh tay Trình Chi Ngôn liền đưa cả người anh kéo tới bên cạnh bàn ăn, sau đó ấn anh ở trên ghế nói: "Tới, mau ăn điểm tâm đi, ăn xong điểm tâm cầm chén rửa sạch, sau đó anh còn muốn đi bố trí một phen."
"..." Ánh mắt Trình Chi Ngôn ở trên bàn dạo qua một vòng, lại dạo qua một vòng trên gương mặt hơi có chút hoảng hốt của Tiểu Thỏ, chỉ là cười cười, không nói chuyện.
"Làm sao vậy? Cái bữa sáng này anh không thích sao??" Tiểu Thỏ thấy anh đã không nói gì, cũng không có bắt đầu ăn, liền nghi hoặc hỏi.
"Anh còn không có rửa mặt đánh răng...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia ý cười ôn nhu nói: "Em đem anh ấn ở trong này là không định để cho anh đi buồng vệ sinh sao??"
Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, khẩn trương cởi bỏ tay ấn trên vai Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn cười cười, thoải mái nhàn nhã đứng dậy đi buồng vệ sinh rửa mặt rồi.
Đợi cho anh rửa mặt hoàn tất một lần nữa trở lại trước bàn ngồi xuống, cháo trắng trong bát vừa lúc đã không nóng rồi.
Trình Chi Ngôn vừa ăn đồ ăn vừa cầm điện thoại ra xem tin tức.
Tiểu Thỏ ngồi vào đối diện anh, yên lặng ăn trứng ốp lếp trong mâm.
Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn cúi đầu hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."
"Uh`m?" Tiểu
Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
" Đám người công ty chúng ta kia...." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, ánh mắt từ màn hình điện thoại di động chuyển dời đến trên mặt Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Tối hôm nay vẫn còn một lần liên hoan, thảo luận một chút chuyện ngày mai khai trương công ty, buổi tối em.... Cùng đi với anh sao??"
"Em??" Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, sau đó lắc lắc đầu nói: "Em liền không đi, các anh thảo luận vài thứ kia em nghe không hiểu.... Cái Đinh Tiểu Nhiễm kia còn không có chuyện liền lôi kéo em tán gẫu một chút đề tài không hiểu ra sao.... Thật nhàm chán, hơn nữa ngày chính thức bắt đầu đi học, buổi chiều em còn trở về ký túc xá đem hành lý của em thu thập một phen."
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn trầm ngâm chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Vậy được rồi, cùng ăn xong cơm trưa anh đưa em trở về trường học."
"Được." Tiểu Thỏ gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, Trình Chi Ngôn cực kỳ tự giác đi rửa chén rồi.
Tiểu Thỏ đem gì đó dùng để bố trí phòng ngủ đi vào, một phen binh binh bàng bàng bố trí, trong phòng ngủ rốt cục có một tia khí tức sinh hoạt.
Trình Chi Ngôn đã rửa bát đũa xong, đứng ở cạnh cửa phòng ngủ, nhìn phòng ngủ trở nên vô cùng ấm áp, nhịn không được cười cười nói: "Em đem phòng ngủ bố trí thành bộ dáng em thích, lại đem một mình anh đơn độc ở tại chỗ này, có thể có phần quá tàn nhẫn hay không??"
Tiểu Thỏ đang hai tay chống nạnh hài lòng nhìn thành quả lao động chính mình, nghe thế quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: "Sẽ không nha."