Editor: Quỳnh Nguyễn
"Chủ nhật em sẽ tới cùng anh."
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn đưa tay đem Tiểu Thỏ hướng tới trong lồng ngực mình kéo qua, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng của cô nói: "Có mệt hay không??"
"Không mệt." Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới anh trả lời.
"Nếu như không mệt mà nói... Chúng ta liền..." Trình Chi Ngôn vừa nói vừa đem Tiểu Thỏ bồng lên, lập tức hướng tới chiếc giường lớn trong phòng kia tới nói: "Lại tiêu hao thể lực một phen đi, uh`m??"
"Không cần a!!" Tiểu Thỏ vội vàng kinh hoảng lớn tiếng nói: "Kia cái kia, mới vừa ăn no không nên vận động a, nếu không chúng ta nghỉ ngơi một hồi??"
"Anh đã đứng ở bên cạnh nhìn em bố trí phòng thật lâu, đã đạt được nghỉ ngơi đầy đủ." Trình Chi Ngôn đem Tiểu Thỏ thả tới trên giường, lấn người mà lên nói: "Anh cảm thấy hẳn là đêm qua không đủ cố gắng, mới có thể cho em sớm tinh mơ đã sớm rời giường bận rộn vừa bố trí phòng vừa nấu bữa sáng, vẫn không biết là mệt như cũ."
Anh vừa nói vừa cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận của Tiểu Thỏ nói: "Cho nên, để cho anh bồi thường một phen."
"Ưm... Ưm ưm..." Môi Tiểu Thỏ bị anh ngăn chặn, một chữ đều đã nói không nên lời, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mà ngón tay anh thon dài đã thăm dò vào trong áo ngủ của cô, lực đạo không nặng không nhẹ vuốt ve.
Vì thế...
Tiểu Thỏ đáng thương lại một lần nữa bị sói xám lớn ăn hết.
Thời gian đã tới gần giữa trưa, người nào đó đã ăn no thoả mãn vẻ mặt ý cười ôn nhu đứng ở bên giường, nhìn Tiểu Thỏ mệt đến lả cả người, thanh âm trầm giọng nói: "Có đói bụng không, giữa trưa muốn ăn cái gì??"
"..." Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp nằm ở trên giường, hai tay cầm lấy chăn, một đôi mắt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, yếu ớt nói: "Cầm thú!! Ăn anh!!"
"A...??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu
mày, khom lưng cúi người trên giường, một cái cánh tay chống đỡ bên cạnh đầu của cô, trong thanh âm mang theo một tia bỡn cợt nói: "Muốn ăn anh??"
"Không muốn!!" Tiểu Thỏ nhìn trong ánh mắt anh lóe ra ánh sáng rực rỡ, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, khẩn trương trả lời.
"A." Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, nhìn cô vẻ mặt khẩn trương, càng lúc càng cảm thấy tốt đùa, "Không sao, không cần khách khí cùng anh, nếu là Tiểu Thỏ nhà anh muốn ăn anh, anh nhất định ngoan ngoãn nằm ngửa mặc cho quân hưởng dụng."
"Cảm ơn hảo ý của anh! Em nhận tấm lòng của anh rồi!!" Tiểu Thỏ nhịn không được hướng tới anh trợn trừng mắt, sau đó đưa tay đẩy đẩy thân thể của anh, thanh âm rầu rĩ nói: "Ngồi dậy a, không phải nói muốn đi ăn cơm trưa sao??"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cúi đầu, khẽ hôn một cái trên gương mặt phấn nộn của cô, sau đó cười nói: "Đứng lên đi, ăn xong cơm trưa anh đưa em về trường học, dựa theo lệ thường đại khái là buổi chiều phải nhận lớp."
"Vậy còn anh, các anh cũng nhận lớp sao??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong mắt tò mò nhìn anh hỏi.
"Chúng ta... Hẳn là cũng cần phải." Trình Chi Ngôn cười cười, đứng thẳng lên, cho Tiểu Thỏ không gian ra, để cho cô rời giường.
"Được rồi, buổi chiều nhận lớp xong em trở về ký túc xá a..., chính anh nên đi làm gì thì làm đi." Tiểu Thỏ xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy, trên người lại vẫn bọc chăn nghiêm túc nói.