Editor: Quỳnh Nguyễn
" Vừa rồi chủ nhiệm lớp em tìm em có một số việc, lúc này còn đang trên đường đi ký túc xá a, đồ đạc....Đồ đạc còn chưa thu dọn..."
"Anh trực tiếp đi dưới ký túc xá của em chờ em." Trình Chi Ngôn cười cười, thanh âm trầm thấp mang theo một chút từ tính hướng tới cô ôn nhu nói.
"Được." Tiểu Thỏ nghe được những lời này của Trình Chi Ngôn, nhất thời vui sướng như chim nhỏ.
Cúp điện thoại, Cận Mặc nhìn tâm tình Tiểu Thỏ rõ ràng biến tốt, chần chờ một phen thấp giọng hỏi: "Buổi tối cậu liền đi rồi hả??"
"Đúng a, anh nước chanh tới đón tớ!" Tiểu Thỏ quay đầu lại vẻ mặt nụ cười rực rỡ, hoa chân múa tay vui sướng hướng tới Cận Mặc nói.
"A...."
Cận Mặc gật gật đầu, lại không nói.
Giờ phút này trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy đều là ý nghĩ lập tức có thể nhìn thấy Trình Chi Ngôn, cũng không có tâm tư lại đi tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Cận Mặc, giờ phút này cô chỉ hy vọng trên lưng mình có thể mọc cánh, nhanh chóng bay trở về ký túc xá thu dọn đồ.
Mắt thấy sắp đến ký túc xá nam sinh, Cận Mặc lại cũng không có chuyển biến hướng tới ký túc xá chính mình qua, mà là tiếp tục đi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, hướng tới ký túc xá nữ sinh phía sau sườn dốc đi.
"Ai?? Cận Mặc, cậu không trở về ký túc xá sao??" Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cận Mặc hỏi.
"Tớ đưa cậu về trước." Cận Mặc quay đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
"Ai??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đưa cô?? Vì sao a, dựa vào thân sĩ thân sĩ sao??
Sau đó Cận Mặc nói xong câu đó cứ tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt hoàn toàn không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
Tiểu Thỏ nhún vai, lớp trưởng thật là một cái BOY trầm mặc nhiệt tình yêu thương a!
Hai người liền trầm mặc đi tới một hồi như vậy, rốt cục đến chỗ cửa đến chỗ Tiểu Thỏ ở, Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó hướng tới cô nhàn nhạt
nói một câu "Tạm biệt" liền lập tức xoay người lại rồi.
Ách...
Tiểu Thỏ đứng tại chỗ, khóe miệng tươi cười hướng tới anh, lập tức liền cứng lại rồi.
Đại ca, ngươi muốn lời ít mà ý nhiều như vậy hay không, lãnh khốc vô tình như thế a...
Tiểu Thỏ gãi gãi đầu chính mình, đang chuẩn bị xoay người hướng trong ký túc xá chạy, một cái thanh âm trầm thấp mà dễ nghe gọi cô lại: "Tiểu Thỏ."
Thanh âm này là...
Tiểu Thỏ vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở dưới đại thụ cửa ký túc xá, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không dám nhúc nhích.
Hai người bọn họ cách gần mười mét như vậy, lẳng lặng nhìn.
Anh nước chanh giống như... Vừa gầy một chút... Phía dưới hốc mắt có một vòng màu xanh nhàn nhạt, xem ra hẳn là gần đây đều không có ngủ ngon, chỉ là trong đôi mắt trong suốt vẫn lóe ra ánh sáng rực rỡ cô quen thuộc như cũ, mà mũi của anh thẳng thắn, đôi môi mỏng gợi lên một cái độ cong đẹp mắt, anh mặc áo sơmi tay áo dài màu trắng, cà- vạt màu đen có hoa văn tối, hai tay xuyên vào ở trong túi, liền đứng thẳng người nhìn cô như thế, trong nháy mắt đó, cảnh tượng xung quanh giống như là bị ngưng kết.
Trình Chi Ngôn đứng tại dưới đại thụ, nhìn Tiểu Thỏ cách đó không xa, hơn mười ngày không gặp, cô giống như phơi nắng hơi có chút đen, mắt to trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng có vẻ lớn, mà trong ánh mắt cô tràn đầy đều là kinh hỉ.
Trình Chi Ngôn cười cười, vươn một bàn tay ra hướng tới Tiểu Thỏ ngoéo... một cái.