Editor: Quỳnh Nguyễn
Một giây sau, Tiểu Thỏ liền thật sự giống như một con tiểu bạch thỏ, đầy sức sống vọt vào trong lòng Trình Chi Ngôn.
"Anh nước chanh!!" Thanh âm cô thanh thúy ghé vào lỗ tai anh ngọt ngào vang lên.
Cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ mảnh của cô hơi hơi dùng lực, phảng phất muốn đem cả người cô đều đã khảm vào trong thân thể mình.
Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, vùi đầu tại cổ ấm áp của cô, hít thật sâu mùi ngọt ngào trên người cô.
Rất lâu không gặp, anh cho rằng chính mình trong khoảng thời gian này công việc bề bộn không có thời gian nhớ cô, lại phát hiện, trong nháy mắt nhìn thấy cô đó, tất cả nhớ nhung kiềm chế trong thân thể vậy mà toàn bộ kêu gào bừng lên.
"Tiểu Thỏ..." Cánh môi mỏng Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng cọ xát bên lỗ tai cô vài cái, sau đó liền hôn trên gương mặt và cổ cô.
"Ôi... Rất ngứa..." Tiểu Thỏ sợ nhất Trình Chi Ngôn hôn lỗ tai cùng cổ của cô, giờ phút này liền nhịn không được rụt đầu, vừa cười vừa trốn tránh thế công Trình Chi Ngôn: "Đừng... Đừng... Gì đó em còn không thu thập a, em còn thật đói thật đói... Chúng ta mau đi ăn cơm tối, có được hay không??"
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cánh môi ấm áp vẫn lưu luyến ở trên cổ cô như cũ, không chịu rời khỏi.
"Em về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước a??" Tiểu Thỏ vội vàng nghiêng đầu, trốn tránh thế công của anh đang chuẩn bị hướng tới trong ký túc xá lúc đi, cổ tay cô lại bị Trình Chi Ngôn trở tay bắt lấy.
"Uh`m??" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn.
" Vị nam sinh vừa rồi kia...." Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, vẫn lại là nhịn không được hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Là người nào?"
"Cái nào??" Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, mới phản ứng kịp, anh nói hẳn là Cận Mặc.
"A...,anh nói Cận Mặc a." Tiểu Thỏ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Cậu ấy là lớp trưởng lớp em a, vừa rồi thầy giáo Hứa chính là gọi em cùng cậu ấy cùng đi
văn phòng. Ai, em nói cho anh, Cận Mặc người này, tuyệt đối là trăm phần trăm Hủy Diệt đề tài, bất luận anh nói gì với cậu ta, cậu đều có thể dùng một cái chữ "Uh`m" trả lời anh, căn bản là anh không có biện pháp nói chuyện cùng cậu ta...."
Tiểu Thỏ vừa nhắc tới Cận Mặc liền nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn châm chọc nói: "Vừa rồi rõ ràng đều đã đến ký túc xá nam sinh, cậu ta lại nói thuận tiện đưa em trở về, kết quả đến chỗ cửa ký túc xá chúng ta cậu ta hướng tới em nói một tiếng " Tạm biệt", cũng chưa chờ em trả lời liền trực tiếp xoay người đi tới... Anh nước chanh, anh có biết vừa rồi tâm lý em có bao nhiêu tan vỡ sao..."
"..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ châm chọc Cận Mặc, nhịn không được địa liền ngoéo khóe môi một cái.
Rốt cuộc là anh đa nghi, Tiểu Thỏ nhà anh, ******** toàn bộ nhào vào trên thân mình, làm sao có thể ngắn ngủn hơn mười ngày liền di tình biệt luyến a...
"Được, nhanh đi về thu thập đồ đạc, bằng không thì vừa muốn đói bụng tìm chỗ ăn cơm." Trình Chi Ngôn đưa tay đem tóc rơi bên tai cô phất đến sau tai, hướng tới cô cười cười, thúc giục cô nói.
"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay lại ôm lại Trình Chi Ngôn một phen, lúc này mới xoay người rất nhanh hướng tới trong ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Tiểu Thỏ lấy tốc độ nhanh nhất thu thập đồ đạc xong, liền kéo rương hành lí ra phòng ngủ.
Trình Chi Ngôn vẫn ở dưới cây đại thụ cửa ký túc xá các cô như cũ, anh chỉ là vô cùng đơn giản hướng nơi đó đứng, liền đều có một phen khí chất thanh phong.