Editor: Quỳnh Nguyễn
Đinh Tiểu Nhiễm nhất thời tâm hoa nộ phóng nói: "Em chờ anh a, Trình tổng."
Cô nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tiểu Thỏ nhìn di động trong tay Trình Chi Ngôn, lại quay đầu nhìn xem Trình Chi Ngôn, cắn chặt răng, sau đó đem di động của anh nặng nề mà ném ở trong hộp tiền lẻ trên xe, dựng thẳng lông mi nói: "Nói!! Trên xe của anh làm sao có thể có son môi của cô ta?? Cô ta còn thường xuyên ngồi xe của anh??"
Trình Chi Ngôn quay đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ toàn thân xù lông, khóe môi nhịn không được gợi lên độ cong đẹp nói: "Ghen tị??"
"Mới không có!!" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Em đây là thẩm vấn!"
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn cười gật gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Chính là ngày hôm qua mọi người cùng nhau tăng ca, lúc đi không có tàu điện ngầm, vì thế anh liền thuận tiện đưa bốn vị đồng nghiệp về nhà.... Rất không khéo bên trong có một vị là Đinh Tiểu Nhiễm."
"..."
Đồng thời đưa bốn người? Vậy thì không phải Đinh Tiểu Nhiễm một người đơn độc ngồi xe của anh rồi hả??
Tiểu Thỏ nhíu lông mày đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh hỏi: "Vậy cô ta có đơn độc ngồi xe của anh hay không??"
"Không có." Trình Chi Ngôn vô cùng khẳng định trả lời.
"Hừ." Tiểu Thỏ quay đầu đi, "Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng anh."
Trình Chi Ngôn nhìn người nào đó ghen, chỉ cảm thấy nỗi khổ tương tư mười mấy ngày nay không có gặp mặt nháy mắt vơi đi hơn phân nửa.
"Kỳ thật, nếu như em không thích cô, anh có thể đổi một người trước sân khấu." Trình Chi Ngôn trầm ngâm chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Chỉ là cần thời gian, dù sao hiện tại không phải quý thông báo tuyển dụng."
"Không cần." Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn anh một cái, thanh âm lành lạnh nói: "Đổi đi một người Đinh Tiểu Nhiễm, còn có nghìn nghìn Đinh Tiểu Nhiễm nhào đi lên, em thà rằng liền ăn dấm chua một người cũng không muốn từng bước từng bước đổi
ghen."
"A......" Trình Chi Ngôn có chút cười cười chế nhạo, đôi mắt trong suốt nhìn cô nói: "Thừa nhận chính mình là đang ghen rồi hả??"
"..."
Tiểu Thỏ ngẩn ra, trừng mắt anh, không nói.
"Xem ra vẫn lại là trưởng thành a..." Trình Chi Ngôn nở nụ cười thở dài một hơi nói: "Nhớ năm đó, người nào đó ngay cả ghen là cái gì cũng không biết..."
"Không cho nói!!" Tiểu Thỏ biết anh là chỉ lúc lên cao trung, cô giáo Cố luôn luôn dạy quá giờ chờ anh.
"Uh`m hừ." Trình Chi Ngôn rầu rĩ nở nụ cười một tiếng, tiếp tục nghiêm túc lái xe.
Sắp đến chỗ Đinh Tiểu Nhiễm nói kia, Tiểu Thỏ mắt sắc lập tức liền thấy được Đinh Tiểu Nhiễm đứng ven đường trông mong ngóng chờ.
Bởi vì cô ta ăn mặc thật sự là rất dễ thấy rồi.
Đã là đầu thu mặc dù ban ngày nhiệt độ không khí vẫn lại là khô nóng như mùa hè, nhưng là đến buổi tối mặt trời xuống núi lại vẫn là có chút hơi lạnh.
Ngay tại trong thời tiết hơi lạnh này, Đinh Tiểu Nhiễm mặc một bộ váy liền áo thấp ngực bó sát người đỏ thẫm, chân giẫm lên cao gót 12 centimeter, một đầu tóc dài quăn xõa sau người, đôi má trắng nõn, lông mi rậm, son môi màu đỏ đều đã thêm một tia xinh đẹp.
Đàn ông lui tới không có một người không quay đầu lại nhìn cô, nhưng mà ánh mắt cô lại chỉ nhìn chằm chằm đường lớn ngựa xe như nước, không ngừng mà nhìn xung quanh.
"Ti - -" Tiểu Thỏ hít vào một hơi, cho dù cô là người nữ sinh, không thừa nhận cũng không được, cách ăn mặc Đinh Tiểu Nhiễm thành như vậy tuyệt đối là cái vưu vật.