Editor: May
"Chú, người cũng đi nghỉ ngơi một chút đi." Trình Thi Đồng đỏ hồng mắt nói: "Con ở chỗ này đợi, nếu Tiểu Cố ra ngoài, con liền đi gọi các người."
"Không cần..." Ba Cố Ninh Thư lắc lắc đầu nói: "Chú là đàn ông, gánh vác được..."
"Chú..." Trình Thi Đồng biết rõ, loại thời khắc này, nói gì ông cũng không muốn đi nghỉ ngơi.
Lại qua khoảng một tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng tắt đi.
Trình Thi Đồng vội vàng duỗi tay đẩy cánh tay ba Cố Ninh Thư, kích động đứng lên nói: "Chú, mau, mau, đèn tắt."
Trong nháy mắt ba Cố Ninh Thư liền đứng lên, một đôi mắt tràn đầy tia máu đỏ cõi lòng đầy hy vọng nhìn sang cửa chính phòng cấp cứu.
Chưa đến chốc lát, một bác sĩ toàn thân là máu, mặt tràn đầy mệt mỏi đi ra.
Anh ta tháo khẩu trang trên mặt xuống, hỏi ba Cố Ninh Thư và Trình Thi Đồng chờ ở ngoài cửa: "Các người là người nhà của Cố Ninh Thư??"
"Đúng, đúng..." Ba Cố Ninh Thư liền vội vàng gật đầu hỏi: "Ninh Thư nó... Tình huống như thế nào??"
"Cơ quan nội tạng thân thể anh đều có trình độ tổn thương khác nhau, hơn
nữa anh ta vốn là có bệnh máu đông chậm, chữa trị và cầm máu đều tương đối phiền toái, trước mắt cuối cùng khống chế được lượng xuất huyết của anh ta, cơ quan nội tạng bị tổn thương, chúng tôi cũng đều khâu lại cơ bản, chàng trai này, truyền máu, gần như là đã đổi máu toàn thân bảy tám lần... Hiện tại anh ta còn chưa có tỉnh lại, tối hôm nay phỉa ở phòng săn sóc đặc biệt một đêm, phòng ngừa bệnh biến chứng bị nhiễm trùng, vào giờ này ngày mai, nếu không có vấn đề gì, anh ta có thể tỉnh lại."
"Cảm ơn bác sĩ!! Cảm ơn bác sĩ!!" Ba Cố Ninh Thư lập tức lệ rơi đầy mặt.
"Đã mang anh ta đến phòng chăm sóc bệnh nặng, liền ở trên lầu, các người có thể đi xem một chút, chỉ là không thể đi vào." Bác sĩ lại an ủi ba Cố Ninh Thư vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Ba Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ từ trong đôi mắt của nhau.
Tin tức Cố Ninh Thư không có việc gì này, cuối cùng làm cho cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.